Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 202 - Chương 202. Lam Vũ Tán Di Bảo

Chương 202. Lam Vũ tán di bảo Chương 202. Lam Vũ tán di bảo

Đáng tiếc…

Nam tử mặc lam y kia trông thấy Lý Phàm vừa nghe thấy tiếng hô lập tức tránh ra thật xa, rõ ràng là dáng vẻ không muốn xen vào chuyện của người khác, mặt mày hắn không khỏi hiện vẻ kinh ngạc.

Hắn cắn răng quay đầu thoáng nhìn sang đám người đang đến gần rồi xoay đầu bỏ chạy về phương hướng châu Thạch Lâm.

Đám người đuổi giết hắn không thèm để mắt tới Lý Phàm tránh né sang bên mà gào thét truy đuổi.

Mắt thấy đám người này sắp biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng Lý Phàm chợt động.

Sát Cơ Vô Tướng lập tức khóa chặt vào nam tử mặc lam y chạy đầu kia.

Tuy bản thân nam tử mặc lam y này bị trọng thương nhưng tốc độ không hề chậm.

Sáu người đuổi giết sau lưng hắn dẫu luôn uy hiếp kêu la nhưng từ đầu đến cuối khoảng cách với nam tử lam y đều không kéo gần được.

Dần dà, ở phương xa, bức tường sương trắng cao cao che kín trời đất xuất hiện trong tầm mắt.

“Đây chính là ‘tường chắn sương trắng’ sao?” Đây là lần đầu tiên Lý Phàm nhìn thấy tận mắt thứ này.

Dưới bao quát của thị giác thiên địa, tường chắn sương trắng này nhét đầy giữa trời đất. Kéo dài vô tận, không có điểm cuối.

So với nó, tu sĩ đúng như con kiến nhỏ bé.

Đám người truy sát kia thấy nam tử lam y sắp xong vào trong tường chắn sương trắng không nhịn được sốt ruột, nhao nhao cao giọng nói: “Hô Diên Lân, giao di bảo Lam Vũ ra, tha chết cho ngươi!”

Hô Diên Lân chỉ cười giễu không đáp, Sát Cơ Vô Tướng đang khóa chặt mất đi hiệu lực.

“Di bảo Lam Vũ à…” Lý Phàm như có điều suy nghĩ.

Lý Phàm dựa theo dấu vết di chuyển của bọn họ trước đó đi theo tới trước tường chắn sương trắng, đợi một mạch ba ngày liền.

Không một ai trở về.

Lý Phàm cũng đành lắc đầu tiếc nuối, chỉ một mực ghi tạc một cụm từ “di bảo Lam Vũ” trong lòng.

Chuyện này chỉ là một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi.

Lý Phàm đưa thuyền Thái Diễn chìm xuống hồ Minh Nguyệt rồi lại thi triển trận pháp che giấu dấu vết tung tích.

Sau khi Lý Phàm dặn dò đám người Tô tiểu muội một phen thì tiến về hướng Nguyên Đạo thiên thành.

Bay trọn vẹn hết hai mươi sáu ngày mới tới Nguyên Đạo thiên thành.

Tiến vào bên trong, Lý Phàm lại nhạy cảm nhận ra chỗ bất thường.

Trong thành Nguyên Đạo trống trơn, gần như không bắt gặp được mấy tu sĩ.

Thỉnh thoảng đụng phải một hai người cũng mang vẻ mặt phấn khích vội vã bay đi, tiến về hướng nào đó.

Lý Phàm không khỏi tò mò lập tức chặn một người lại, lễ phép hỏi thăm: “Vị đạo hữu đây, không biết tu sĩ trong thành Nguyên Đạo đã đi đâu cả rồi? Tại sao trong thành đây trống trơn?”

Người kia nhìn Lý Phàm rồi đáp: “Đạo hữu mới đến châu Nguyên Đạo phải không? Tất cả mọi người đi quan sát cuộc so tài của hai vị thiên kiêu mạch Lam Vũ rồi.”

“Tình hình trận chiến lần này cháy lắm, hai người đấu liên tục ba ngày ba đêm còn chưa phân rõ thắng bại.”

“Ta cũng đang định đi xem một phen, không bằng đạo hữu đi cùng ta?”

Lý Phàm ngẫm nghĩ, vui vẻ đồng ý.

Trên đường đi, giữa lúc hai người trò chuyện, vị tu sĩ Luyện Khí này tên là Phùng Thuật, thuật cho Lý Phàm biết ngọn nguồn mâu thuẫn giữa hai vị thiên kiêu mạch Lam Vũ.

Vào bảy năm trước, khi đại nạn của Lam Vũ tiên tôn sắp đến, đã quyết định truyền thừa công pháp sở tu của bản thân: “Thiên Đô Hóa Vũ Công”.

Mạch Lam Vũ tôn thờ võ đạo.

Kẻ nào đơn độc bất bại có thể có được “Thiên Đô Hóa Vũ Công”.

Cái gọi là mạch Lam Vũ không phải ám chỉ hậu nhân của Lam Vũ tiên tôn.

Mà là đặc biệt ám chỉ những thế lực to lớn dây mơ rễ má với nhau, phụ thuộc vào Lam Vũ tiên tôn.

Lam Vũ tiên tôn kiểm soát châu Nguyên Đạo mấy nghìn năm, tu sĩ thuộc hạ vô số kể.

Chiếm cứ từng chức vị quan trọng trong Vạn Tiên Minh châu Nguyên Đạo.

Tuy giờ đây Lam Vũ tiên tôn đã vẫn lạc, nhưng mạch Lam Vũ vẫn sừng sững không ngã.

Họ vẫn có quyền thống trị tuyệt đối, người bên ngoài không thể nào mảy may rung chuyển.

Nhưng bên ngoài không có người khiêu chiến.

Nội bộ mạch Lam Vũ lại rối loạn trước.

Truy cứu nguyên nhân là bởi vì ai cũng muốn làm người có quyền lên tiếng.

Trước đây, khi Lam Vũ tiên tôn còn tại thế, tất nhiên là Lam Vũ tiên tôn sai đâu đánh đó.

Nhưng bây giờ tiên tôn đã vẫn lạc.

Các bộ Lam Vũ thì ai cũng không thèm phục ai.

Vì tranh giành vị trí người có quyền lên tiếng, bọn họ ra tay đánh nhau.

Thậm chí có một tu sĩ Hóa Thần vẫn lạc vì đó.

Còn về tu sĩ Nguyên Anh, Kim Đan đã chết đi thì vô số kể.

Các thế lực còn lại ở châu Nguyên Đạo nhìn thấy rõ vào mắt nội đấu của mạch Lam Vũ.

Rắn mất đầu, tổn thương nặng nề.

Thế là bọn họ nhao nhao nảy ra suy nghĩ khác.

Bọn họ âm thầm bắt tay với nhau, thừa dịp rối loạn chia cắt địa bàn mạch Lam Vũ.

Nhất là những công việc béo bở như Giám sự Sách Trận đường, người thu mua của Phù đường, đều bị bọn họ thừa cơ cướp mất không ít.

Mạch Lam Vũ bị cắn mất một miếng thịt to mới lần lượt bừng tỉnh.

Cuối cùng các bộ cam lòng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.

Một phen bàn bạc qua đi, các bộ quyết định ai có thể lấy được “Thiên Đô Hóa Vũ Công” thì sẽ được các bộ tôn làm thủ lĩnh.

Ban đầu tất cả mọi người đều ở cảnh giới Hóa Thần.

Không phải ai biết đánh nhau nhất là có thể khiến người người chịu phục.

Còn phải cân nhắc đến các nhân tố như vòng quan hệ, tài nguyên đang nắm giữ và kiểm soát.

Nhưng dưới áp lực không ngừng gia tăng từ bên ngoài, các bộ Lam Vũ bắt buộc phải nhanh chóng kết thúc rắc rối trong nội bộ, chọn ra một vị lãnh tụ.

Mà ý nguyện của Lam Vũ tiên tôn đã trở thành điều tất cả mọi người cùng tán thành.

Chân công Hợp Đạo vốn quý giá không gì sánh bằng.

Huống chi bây giờ còn trở thành người đứng đầu có quyền lên tiếng ở mạch Lam Vũ.

Tranh đấu kịch liệt thế nào có thể ngẫm được.

Bảy năm trôi qua vẫn chưa quyết định được người thắng cuối cùng.

Có hai vị thiên kiêu tuyệt thế, thực lực đôi bên lại xêm xêm nhau, khó phân thắng bại.

Bình Luận (0)
Comment