Một người tên Độc Cô Khê, một người còn lại tên là Độc Cô Thức.
Hai người này đều tu vi Hóa Thần, chính là cặp huynh đệ sinh đôi mà Lam Vũ tiên tôn thu dưỡng vào hơn năm trăm năm trước.
Thiên phú dị bẩm, đều song song đạt thành tựu cảnh giới Hóa Thần trong năm trăm năm.
Lần long tranh hổ đấu này, vô số tu sĩ tranh giành “Thiên Đô Hóa Vũ Công”, vẫn là hai huynh đệ bọn họ làm người cười cuối cùng.
Nhưng là chân công Hợp Đạo, huynh đệ ruột thịt cũng không thể nhường nhịn.
Trong mấy năm, hai người này đã đấu vài chục lần mà vẫn chưa phân thắng bại.
Trận chiến Hóa Thần vốn vô cùng hiếm thấy.
Càng đừng nói là cao thủ hàng đầu Hóa Thần kỳ như huynh đệ Độc Cô này.
Vì vậy mỗi lần bọn họ so tài đều thu hút vô số tu sĩ đến đứng ngoài quan sát.
…
Nghe xong lời kể của Phùng Thuật, Lý Phàm chậm rãi gật đầu.
“Lúc ta đến đã trông thấy hai nhóm người chém giết nhau vì di bảo Lam Vũ từ xa xa. Không biết di bảo Lam Vũ này lại là vật chi?”
Phùng Thuật giải thích: “Trước khi Lam Vũ tiên tôn vẫn lạc, ngoại trừ truyền thừa công pháp được xác định ra thì còn chia các món đồ sở hữu riêng của bản thân ra sắp xếp gọn gàng trong hộp nhỏ màu xanh lam. Sau đó phân tán khắp các nơi tại châu Nguyên Đạo, để lại cho người có duyên.”
“Những chiếc hộp nhỏ màu xanh lam này được mọi người gọi là di bảo Lam Vũ. Tuy là đồ tiên tôn để lại nhưng vật phẩm trong các hộp nhỏ này bao hàm vạn tượng, cái gì cũng có. Có thể là một món pháp bảo uy lực cực mạnh, cũng có thể là một cái ngọc bội tầm thường không có gì đặc biệt.”
“Dẫu sao đều là vật ngoài thân, không quý giá bằng chân công Hợp Đạo. Vì vậy mức độ hấp dẫn kém xa “Thiên Đô Hóa Vũ Công”.”
“Nhưng vẫn khơi lên cuộc chiến đẫm máu.”
Phùng Thuật cảm thán, nói.
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi tới nơi Độc Cô Khê và Độc Cô Thức giao chiến.
Chính là một khối kiến trúc bạch ngọc hình cầu treo lơ lửng nơi chân trời, gọi là diễn võ trường Thiên Đô.
Tương truyền do chính Lam Vũ tiên tôn đích thân chế tạo, dùng làm nơi luận bàn cho thuộc hạ.
Đôi bên giao chiến tiến vào bên trong, bạch ngọc sẽ trở nên trong suốt, đồng thời chiếu hình cảnh tượng bên trong đấu trường diễn võ lên màn trời.
Khiến tu sĩ ở bên ngoài có thể nhìn thấy rõ tất cả mọi việc xảy ra ben trong đấu trường diễn võ.
Không gian đấu trường diễn võ tự thành kiên cố vô cùng.
Tu sĩ Hóa Thần cũng có thể thi triển thỏa thích không cần phải bó tay bó chân, lo hủy hoại gì.
Mà sau khi trận đấu võ kết thúc, bạch ngọc sẽ tỏa ra vầng sáng trắng thuần, nhanh chóng chữa trị thương thế của đôi bên.
Tất cả công năng đều chế tạo vì diễn võ.
Lúc này xung quanh diễn võ trường Thiên Đô đã tụ tập vô số tu sĩ đến vây xem.
Bọn họ ngửa đầu chỉ trỏ, bàn tán nghị luận với nhau.
Trên bầu trời, hình ảnh hai huynh đệ Độc Cô chiến đấu chiếm hơn nửa vùng nền trời.
“Người y phục màu trắng là Độc Cô Khê, người y phục màu đen là Độc Cô Thức.” Phùng Thuật biết Lý Phàm lần đầu tiên tới, nhiệt tình giới thiệu với Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn từ xa chỉ thấy bóng dáng hai bên giao thoa, chỉ có thể nhìn thấy mơ mơ hồ hồ hai sợi tơ đen trắng dây dưa qua lại với nhau.
Mỗi một lần va chạm đều tạo thành một vòng xoáy vặn vẹo quái dị.
Sau giây lát vặn vẹo thì chậm rãi khôi phục.
Nhưng huynh đệ Độc Cô giao thủ không ngừng, bên trong diễn võ trường Thiên Đô, vòng xoáy không ngừng lại phút giây nào.
Cứ như một thủy vực cực kỳ hiểm nguy.
So với cục diện chiến đấu đơn giản thô bạo nọ giữa Hóa Thần tại biển Tùng Vân lúc trước, cuộc chiến giữa hai huynh đệ Độc Cô này lại khá trừu tượng.
Nhưng dần dà Lý Phàm cũng nhìn ra được vài chiêu thức.
Độc Cô Khê này, lấy thủ làm công, cả công lẫn thủ.
Còn Độc Cô Thức thì vô cùng kiên định, tính tiến công cực kỳ mạnh.
Thực lực hai người ngang ngang nhau, có lẽ còn vô cùng hiểu rõ lẫn nhau.
Khó trách đấu nhiều lượt như thế mà vẫn khó phân thắng bại.
…
Trên bầu trời cuộc chiến kịch liệt say sưa.
Tu sĩ ở bên dưới nhìn mải mê.
Mà trong lúc quan sát trận chiến, Lý Phàm lại phát hiện vẻ mặt Phùng Thuật bên cạnh chợt kỳ lạ.
Đang tò mò thì một cuộc đối thoại chậm rãi lọt vào lỗ tai.
“Ruột thịt cùng một mẫu thân sinh ra, vốn nên tương thân tương ái, bây giờ lại vì một bộ công pháp mà chém giết lẫn nhau. Ôi chao, tuy là cường giả Hóa Thần, nhưng ta xem thường bọn họ!”
“Huynh của ta nói đùa rồi, đây chính là chân công Hợp Đạo. Mức độ quý giá, tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé chúng ta há có thể ước lượng?”
“Hợp Đạo Công Pháp thì thế nào? Thiên hạ chỉ có mỗi nó chăng? Hai chúng ta là huynh đệ kết bái còn có thể yêu thương nhường nhịn nhau. Bọn họ là huynh đệ ruột thịt thì tại sao không thể làm được?”
“Ha ha…”
“Đệ của ta, ngươi thế là biểu cảm gì vậy. Ngươi yên tâm, nếu có một ngày chúng ta đồng thời phát hiện công pháp, bất kể nó trân quý cỡ nào, tất nhiên ta cũng muốn giao nó cho ngươi trước, không giành giật với ngươi!”
Một lời nói ra quang minh lẫm liệt khiến người ta để mắt, sinh lòng kính nể.
Lý Phàm còn mơ hồ cảm thấy lời nói giữa hai người này hơi quen quen.
Lập tức nhìn theo về hướng tiếng nói truyền tới.
Chờ đến khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của hai người họ, dù là với bụng dạ như Lý Phàm cũng không nhịn được bật cười thàng tiếng.
Hóa ra hai người này là người quen cũ của Lý Phàm.
Chính là Khấu Hồng!
Và Đạo Huyền Tử!
Ở thế giới này, gặp gỡ quen biết gần hai mươi năm.
Lý Phàm không khỏi cảm thán trong lòng.
“Quả nhiên là…”
“Duyên, kỳ diệu không thể tả.”
Lý Phàm đang âm thầm cảm thán thì ai ngờ tiếng cười khẽ mới vừa rồi lại làm Khấu Hồng bất mãn.
Hắn phi thân tới gần nhìn chằm chằm Lý Phàm, giọng điệu bất thiện: “Vị đạo hữu đây cớ gì bật cười?”
Sắc mặt Phùng Thuật thay đổi, vị tu sĩ Trúc Cơ này nhìn có vẻ không dễ chọc.
Vậy mà một lời không hợp đã có ý muốn động thủ.