Nhưng Lý Phàm mặt không đổi sắc thở dài một tiếng, đáp: “Đạo hữu không biết rồi, ta chỉ tự xưng là kiến thức rộng rãi nhưng không ngờ được Tu Tiên giới thời này còn có tu sĩ có đức độ, không bị công pháp mê hoặc như đạo hữu đây.”
“Thật là tự ti mặc cảm, tự thẹn không bằng!”
“Không biết tục danh của đạo hữu?”
Lý Phàm biết mà còn hỏi.
Khấu Hồng nghe thế vẻ mặt hơi đanh lại, ngạo nghễ trả lời: “Tên ta Khấu Hồng.”
Tiếp đó chỉ vào Đạo Huyền Tử ở bên cạnh, nói: “Vị này là đệ của ta, Đạo Huyền Tử.”
Đạo Huyền Tử không tới mà nhìn Lý Phàm với Phùng Thuật từ xa, khẽ xoa cằm.
Vẻ mặt Lý Phàm trở nên nghiêm túc hơn chút, nói: “Không ngờ hóa ra là Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử ở ngay trước mặt! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Khấu Hồng nhìn thấy phản ứng của Lý Phàm thì hơi mông lung mê man. Tiếp đó nghi ngờ nhìn chằm chằm Lý Phàm, hơi khó tin: “Ngươi từng nghe nhắc tới hai huynh đệ chúng ta sao?”
Đạo Huyền Tử cũng hơi sững sờ, đánh giá Lý Phàm cẩn thận hơn.
Đáng tiếc đối phương dùng Ẩn Hình phù che giấu tu vi, không thấy rõ căn nguyên.
“Đương nhiên rồi. Khấu Hồng một thân đạo pháp xuất thần nhập hóa lại tinh thông đạo luyện khí; còn Đạo Huyền Tử kiếm pháp thông thần, Tú Kiếm Đạo Huyền uy thế vô song. Sao ta chưa từng nghe nói đến được.” Lý Phàm nghiêm mặt nói.
Sắc mặt Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đỏ lên.
Đạo Huyền Tử vội vàng tiến tới gần nói: “Đạo hữu nhỏ giọng chút, hai vị tiên quân Hóa Thần còn đang đại chiến trên đỉnh đầu kia, không nhận nổi lời tán dương như thế.”
Vẻ mặt Khấu Hồng lập tức khôi phục trở về bình thường, mừng hớn hở nói: “Không ngờ tên tuổi hai huynh đệ chúng ta vậy mà truyền đến châu Nguyên Đạo này.”
“Không biết đạo hữu xưng hô thế nào?”
“Tại hạ Lý Phàm.”
…
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau.
Càng trò chuyện Khấu Hồng càng cảm thấy người này thật hợp ý.
Chủ đề, tính tình đều vô cùng hợp khẩu vị của Khấu Hồng.
Cứ như thể hảo huynh đệ trời sinh, chủ đề nói chuyện với nhau mãi không hết.
Mà người này tự xưng kiến thức rộng rãi cũng không phải lời nói suông.
Đủ loại bí văn hạ bút thành văn của Tu Tiên giới, rất nhiều trong số đó đều là bí mật Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử chưa bao giờ nghe tới.
Trận pháp, luyện khí, luyện phù, đan dược, người này cũng từng đọc sơ từ đâu đó.
Nhất tạo nghệ về mặt trận pháp càng không phải dạng năng lực nông cạn.
Khấu Hồng thích luyện khí, cũng hiểu sơ một hai về trận pháp.
Nhưng so với người này quả thật như học trò và đại sư, chênh lệch quá lớn.
Người này thường nói vài câu lời ít ý nhiều, thể hồ quán đỉnh, giải quyết rõ đủ loại ngờ vực chưa rõ của Khấu Hồng trong việc tự học trận pháp trước đó.
Làm Khấu Hồng mở mang tầm mắt, ấn tương khắc sâu.
Mà khác biệt khi giao lưu với Đạo Huyền Tử chính là.
Ngôn từ của Lý Phàm này trong lúc trò chuyện sẽ thỉnh thoảng thổi phồng một cách lơ đễnh.
Càng khiến Khấu Hồng cảm thấy lâng lâng, trong lòng khó kiềm được đắc ý.
Thế là càng thấy hắn thuận mắt hơn, cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn tự nhiên sinh ra.
Đạo Huyền Tử ở bên cạnh nghe hai người trò chuyện cũng không chen lời. Chỉ thỉnh thoảng gật đầu, rất tán thành.
Phùng Thuật nhìn thấy cảnh tượng này, mặt lộ vẻ kỳ lạ. Chỉ là vẻ kỳ lạ đó trôi qua trong chớp mắt, che giấu rất tốt, không bị Đạo Huyền Tử và Khấu Hồng phát giác.
Cứ thế mấy người họ vừa nói chuyện phiếm vừa quan sát trận chiến.
Đại chiến Hóa Thần kéo dài hai ngày thì bọn họ cũng hàn huyên liên tù tì hai ngày.
Hai ngày sau, đại chiến Hóa Thần trên đỉnh đầu cuối cùng có một cái kết tạm thời.
Vẫn là bất phân thắng bại.
Hai người Độc Cô Khê và Độc Cô Thức ước hẹn, một năm sau tái chiến.
Sau đó hai người hóa thành một vệt sáng, lần lượt bay khỏi đầu trường diễn võ Thiên Đô.
Đại chiến kết thúc, đông đảo tu sĩ quan sát trận chiến cũng dần tản đi.
“Ta muốn về thành Nguyên Đạo, không bằng hai vị đạo huynh cũng đi cùng?” Lúc này Lý Phàm thân thiết hỏi.
Khấu Hồng cũng cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, đang định đồng ý.
Thì chợt thấy ánh mắt ra hiệu của Đạo Huyền Tử, không khỏi tiếc nuối nói: “Tạm thời chúng ta còn có việc, trước tiên không trở về.”
“Lần sau có cơ hội chúng ta trò chuyện tiếp cho thỏa.”
“Nói hay lắm, tại hạ nhất định phụng bồi!” Lý Phàm thoải mái đồng ý.
Sau khi trao đổi linh phù truyền tin cho nhau xong, hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nhìn theo Lý Phàm đi xa, không khỏi cảm thán: “Không ngờ tại châu Nguyên Đạo này có thể gặp được tri kỷ như thế.”
“Nếu gặp được sớm hơn một hai trăm năm, ba người chúng ta chắc hẳn có thể kết làm huynh đệ với nhau.” Đạo Huyền Tử cũng phụ họa.
“Đáng tiếc, ở nơi kia chỉ có hai di bảo Lam Vũ. Bằng không kéo theo người này đi cùng, cũng không phải không thể.”
…
“Lại là di bảo Lam Vũ à, còn tưởng là bọn họ tìm được động phủ nọ có “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”…”
“Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, cách đến lúc bọn họ phát hiện công pháp này còn rất sớm.”
Lý Phàm đã đi xa cảm ứng được cảnh tượng thiên thị địa thính, hơi tiếc nuối.
Lôi kéo làm quen với Khấu Hồng tất nhiên do Lý Phàm lo trước tính sau, chuẩn bị trước cho tương lai.
Lý Phàm vẫn chưa quên môn công pháp hiện tại bản thân chủ tu, đại khái vào hai mươi năm sau sẽ bị hai người này tìm được.
Thời gian ngắn như thế, xác suất cao Lý Phàm không tu hành tới Trúc Cơ hậu kỳ được.
Mà bản thân hắn trò chuyện tận hứng với Khấu Hồng như thế, chỉ hận không thể kết bái làm huynh đệ khác họ tại chỗ.
Vì vậy, để phòng ngừa xảy ra thảm kịch huynh đệ tương tàn.
Trước tiên Lý Phàm cũng đành phải tìm một cơ hội gài chết hai người này.
Dọc cả đường về, Phùng Thuật nhìn Lý Phàm, muốn nói lại thôi. Cuối cùng còn chưa kịp nói gì, sau khi hai người đến thành Nguyên Đạo thì lập tức cáo từ.
Lý Phàm tiến thẳng đến chỗ Thiên Huyền Kính.
Lần này tới thành Nguyên Đạo là để mua một vài pháp trận có tính phòng ngự.