Với tu vi trận đạo trước mắt của Lý Phàm, trên miệng lừa gạt Khấu Hồng một chút thì được, thật muốn bày trí một tòa đại trận có thể chống cự ngoại địch.
Vẫn là sức lực chưa tới nơi tới chốn.
Trước mắt, Lý Phàm còn thừa lại 14600 điểm độ cống hiến.
Để Trúc Cơ an toàn tuyệt đối, lại thêm sau này còn cần phải bảo vệ động phủ, bảo vệ cổ vật đạo vận.
Lý Phàm quyết định bỏ vốn mua một tòa trận pháp có thể chống đỡ trước tập kích của Kim Đan chân nhân.
Lập tức chọn lựa được từ trong Thiên Huyền Kính.
Không bao lâu, Lý Phàm nhìn một vật phẩm trong số đó, hai mắt tỏa sáng.
“Trận kỳ Vạn Tiên.”
“Một bộ ba trăm sáu mươi lăm cây trận kỳ, có thể tạo thành một pháp trận Vạn Tiên cỡ nhỏ, nhiều nhất có thể bao trùm phạm vi diện tích ba mươi dặm. Dù tu sĩ Kim Đan đại viên mãn cũng không thể phá.”
“Toàn bộ trận kỳ triển khai, khu vực được bao phủ, được tính là nơi Vạn Tiên Minh phù hộ.”
“Phàm là có người vô cớ công kích, ắt bị Diễn Võ đường Vạn Tiên Minh truy sát.”
“Chú ý: Không đề nghị sử dụng tại lãnh địa không phải của Vạn Tiên Minh.”
“Đề nghị mua cùng Thiên Huyền Tiểu Kính, có thể hưởng ưu đãi giảm giá 90%.”
“Thiên Huyền Tiểu Kính.”
“Phân thân mặt kính của Thiên Huyền Kính, có nhiều phiên bản.”
“Phiên bản đơn sơ nhất chỉ cung cấp thông tin trong Thiên Huyền Kính, tìm kiếm và thu mua vật phẩm, tuyên bố và xác nhận nhiệm vụ.”
“Bản nâng cấp có thể bổ sung không gian Thiên Huyền Kính, có thể tu luyện, có thể khởi linh.”
“Bản chí tôn còn kèm theo tính năng chặn địch, có thể phòng ngự và phản ngược tất cả công kích của tu sĩ Nguyên Anh.”
“Thiên Huyền Tiểu Kính, đây chính là đồ tốt đấy!”
Lý Phàm nhìn mà nóng mắt.
“Trước đây Hà Chính Hạo dùng để theo dõi xu hướng giá cả cỏ Linh Vụ, chắc hẳn là Thiên Huyền Tiểu Kính này.”
“Bản sơ cấp cũng không đắt, chỉ năm nghìn điểm độ cống hiến.”
“Loại mang giá cả cao hơn thì không hợp thói thường nữa rồi.”
“Loại có công năng tu luyện năm vạn điểm độ cống hiến. Loại có thể ngăn địch hai mươi vạn điểm độ cống hiến.”
“Chỉ có thể xem thử mà thôi.”
“Trận kỳ Vạn Tiên, một vạn điểm độ cống hiến.”
“Mua hai thứ một lần, một vạn ba nghìn năm trăm điểm độ cống hiến.”
“Vừa đủ.”
“Đồ quý đúng là mắc tiền một chút nhưng vẫn đáng giá.”
Lý Phàm do dự một lúc rồi vẫn hao tổn một khoản tiền lớn, mua hai thứ bảo vật này.
Trước đây Lý Phàm từng thấy Thiên Huyền Tiểu Kính, không quá để tâm, bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Quan sát cẩn thận trận kỳ Vạn Tiên.
Cờ xí cao cỡ nửa người, đen vàng xen nhau, bên trên đề hai chữ “Vạn Tiên”.
Đây là trận kỳ chính.
Chạm vào bằng tay là có thể cảm nhận được sự tồn tại của ba trăm sáu mươi bốn trận kỳ phụ còn lại.
Ngoại trừ sắp xếp của nguyên bộ trận kỳ này ra còn có ba kiểu biến hóa là ba mươi sáu, bảy mươi hai, một trăm linh tám lá cờ.
Số lượng cờ bố trí càng ít uy lực sẽ càng nhỏ, nhưng tốc độ thành trận lại nhanh hơn nhiều, thích hợp dùng để phòng thân khi ra ngoài.
Đối với trận pháp, Lý Phàm đã từng xem trộm sơ sơ môn kính, tất nhiên biết rõ uy lực của bộ Vạn Tiên trận quy mô nhỏ này.
Hắn hài lòng nhận lấy, lập tức ngựa không dừng vó chạy về hồ Minh Nguyệt.
Trong quãng thời gian hai mươi mấy ngày, đám người Tô tiểu muội đã khảo sát xung quanh hồ Minh Nguyệt rõ ràng từng chút một.
Hoàn toàn thật sự chỉ là một cái hồ rộng lớn bình thường mà thôi, xung quanh không có bất kỳ linh vật nào tồn tại.
Lý Phàm chọn một hòn đảo nhỏ ở trung tâm hồ, coi đây là trung tâm bày bố ba trăm sáu mươi bốn lá trận kỳ Vạn Tiên theo thứ tự.
Ngay khi trận kỳ chính vào chỗ, trận Vạn Tiên quy mô nhỏ nghiễm nhiên thành hình.
“Ta muốn bế quan ở đây, cố tình bày trận pháp. Các ngươi nhớ không được tự tiện xông vào, nếu không ắt bỏ mạng.”
“Trong lúc ta bế quan, các ngươi có thể chọn hòn đảo phù hợp ở xung quanh để định cư. Nếu không có hòn đảo nào hợp ý cũng có thể tự xây dựng đảo.”
“Chờ sau khi ta xuất quan, ta sẽ mở rộng phạm vi trận pháp đến diện tích ba mươi dăm. Hòn đảo các ngươi định cư chọn nằm trong phạm vi này là được.”
…
Sau một phen dặn dò, Lý Phàm kích phát hoàn toàn trận pháp Vạn Tiên.
Ngăn cách bên trong trận khỏi ánh mắt bên ngoài.
Hắn không lập tức bế quan ở trên đảo mà lặn xuống nước, đi tới đáy hồ.
Tìm tới một tảng đá khổng lồ dưới đáy hồ, móc sạch toàn bộ.
Rồi sử dụng thủ thật che mắt thuộc “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”, tiến hành che lấp.
Lúc này mới tiến vào trong thạch thất, bắt đầu bế quan.
Thạch thất đơn sơ, không có đồ đạc gì.
Lý Phàm lại không quá để ý.
Ngồi xếp bằng, lơ lửng giữa không trung.
Sau mười chín năm tiến vào Tu Tiên giới này, cuối cùng Lý Phàm cũng bắt đầu Trúc Cơ.
“Mượn thiên địa chi kỳ, để dựng đạo cơ.”
“Quá trình Trúc Cơ, ắt không thể thiếu kỳ vật thiên địa. Nhưng một chữ “mượn” này cũng vô cùng quan trọng.”
“Mượn dùng, nhưng không hoàn toàn phụ thuộc.”
“Kỳ vật thiên địa tập hợp pháp tắc của trời đất, đồng thời vẫn còn sót lại chút ý thức của bản thân.”
“Tu sĩ Trúc Cơ chính là phải biến pháp tắc tụ hợp trong kỳ vật thiên địa thành đạo cơ của bản thân, đồng thời còn phải hoàn toàn tỉnh táo duy trì ý chí của bản thân.”
Thiên địa chi căn vô hình, dưới sự thao túng của Lý Phàm, bám vào trên Thương Hải châu trong đan điền.
Trong chốc lát, vô số cảnh tượng ký ức xuất hiện trong đầu.
Kia là biển Tùng Vân đã từng kinh lịch.
Có ký ức cùng bạn đồng hành, còn có cảm xúc cực đoan như tức giận, không cam lòng, oán hận.
Ký ức về biển Tùng Vân quá khổng lồ, từng đợt từng đợt giống như thủy triều, cuồn cuộn không dứt.
Nếu Lý Phàm tùy tiện tiếp nhận, với độ mạnh của thần thức hắn trước mắt sẽ chỉ bị mớ thông tin khổng lồ này tẩy rửa thành kẻ ngớ ngẩn không có ý chỉ của bản thân.
Vì vậy chuyện Lý Phàm làm là giữ vững bổn tâm, không quan tâm đến nó.
Như đá ngầm cạnh biển, mặc ngươi gió táp sóng xô, ta vẫn lù lù bất động.