Chương 2016: Thánh Hoàng chợt tự ngộ (4)
Chương 2016: Thánh Hoàng chợt tự ngộ (4)Chương 2016: Thánh Hoàng chợt tự ngộ (4)
"Liên hệ chặt chế như thế, phân thân Thánh Hoàng trong kiếp này còn không đạt được..."
"Xem ra, tất nhiên là hiệu dụng của Huyền Hoàng đại thiên tôn..."
"Nhìn thử tiểu tử này có phúc khí đó không."
Lý Phàm nhìn chằm chằm Tôn Thiên Tứ đang nhắm mắt, thâm nghĩ như thế.
Thời gian trôi qua trong khảo nghiệm Vẫn Tiên cảnh của Huyền Hoàng đại thiên tôn dường như đồng nhất với hiện thực.
Lúc trước, dưới tình huống hắn biết toàn bộ đáp án, dùng cách tối ưu nhất nhanh chóng qua cửa, vậy mà cũng cần gần nửa năm.
Mà Tôn Thiên Tứ, Lý Phàm không trực tiếp nói giải pháp chính xác cho hăn.
Là để tránh trong khảo nghiệm có thể tồn tại cơ chế "chống gian lận".
Chỉ là dùng cách ám chỉ chuyện xưa kể từ nhỏ, cắm giải pháp vào trong tiềm thức Tôn Thiên Tứ.
Với thiên phú của Tôn Thiên Tứ, nhiều nhất chỉ chịu chút trắc trở, muốn thành công phá giải ảo cảnh khảo nghiệm không khó.
"Cần phải vừa vặn bắt kịp lúc đại chiến Thánh triều Tiên Minh bắt đầu."
Về phần có thể xuất hiện vấn đề Tôn Thiên Tứ không khống chế được hay không...
Lý Phàm nhìn tàn hồn mẹ đẻ Tôn Thiên Tứ bao vây trong hạch tâm của phân thân bản thân.
Trải qua một khoảng thời gian dạy dỗ, lệ khí bên ngoài tiêu hết. Hoàn toàn là dáng vẻ mẹ hiền.
"Trời sinh Hợp Đạo nhưng thực chất là cắn nuốt tính mạng mẹ đẻ. Đây là sơ hở lớn nhất của hắn!"
"Nhanh, để ta xem thử, Huyền Hoàng đại thiên tôn đương đại rốt cuộc có uy thế bậc nào.
Dưới ánh sáng lập lòe không ngừng lóe ra từ nghi thức khảo nghiệm, phân thần Lý Phàm như ẩn như hiện, giống như quỷ mi. ...
Thánh triều Đại Khải.
Lăng Châu, huyện Đô Giang, thôn Tây Khê.
Bầu không khí xơ xác tiêu điều của đại chiến sắp mở màn đã lan đến thôn xóm yên bình này.
Phần lớn thanh niên trai tráng bên trong thôn đã gia nhập thánh quân, chuẩn bị xuất phát chính phạt bất cứ lúc nào
Chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em, vừa duy trì sinh kế, vừa mỗi ngày đi đến 'Thánh Tâm Điện. cầu nguyện cho người trong nhà cùng với Thánh Hoàng vĩ đại.
Một vị phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, vừa mới trở lại từ Thánh Tâm Điện đã thấy một người trẻ tuổi đứng trước cửa nhà.
Không hiểu sao có một luông cảm giác thân cận, nàng vừa định mở miệng, rối lại thấy trong lòng rùng mình.
Ma xui quỷ khiến lại nuốt lại lời nói ở đâu miệng.
"Vị này..."
"Đại nương, xin hỏi, trước kia ngươi có từng gặp qua ta sao."
Cuối cùng, vẫn là người trẻ tuổi kia mở miệng hỏi.
Lời nói lại khá kỳ quái.
Phụ nhân không rõ lắm.
Tuy nhiên vẻ mặt thân thiết của đối phương dần khiến nàng thả lỏng lại, chậm rãi bắt đầu chế độ máy nói.
"Chàng trai này, ta hiểu rõ ý tứ của ngươi."
"Ngươi đến đây tìm người thân đúng không?"
"Nhắc đến, ngươi và em chồng nhà ta nhìn khá giống nhau. Chẳng qua mấy năm trước hắn đột nhiên rời nhà trốn đi, từ đó về sau chưa từng thấy mắt." Trong mắt phụ nhân lóe lên một tia lệ quang, chậm rãi nói.
Người trẻ tuổi gật đầu.
"Ngoại trừ hắn, trong nhà còn có người nào khác không?" Hắn lại hỏi.
"Trượng phu ta chết sớm, ta và hắn từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau. Gọi là thẩm thẩm, thực chất là mẹ ruột." Phụ nhân hơi tự giễu nói.
"Nhưng vài năm nay, ta đã nghĩ thoáng. Câu kia nói như nào nhỉ? Mọi chuyện cũ đã qua. Ta lại thu dưỡng hai đứa trẻ mồ côi, một nam một nữ. Bọn họ đều rất ngoan, Lý gia xem như cũng có người kế nghiệp."
"Chẳng qua, gần đây Thánh triều dường như sắp đánh trận, cả hai tên nhóc kia đều xung phong nhận việc gia nhập đội quân. Ai... Không biết bọn họ có thể sống sót trở về hay. Ngươi nói xem, đang yên đang lành đi đánh trận làm gì.' Phụ nhân cằn nhăn liên miên, hơi lo lắng nói. Nhưng rất nhanh, nàng đã nhận ra lời nói bản thân phạm phải cấm ky, lập tức im miệng không nói tiếp.
Nhìn thấy vẻ mặt người trẻ tuổi đối diện, dường như không thay đổi gì, lúc này phụ nhân mới thở phào nhẹ nhõm.
"Yên tâm, bọn họ sẽ an toàn trở vê nhà." Người trẻ tuổi vô cùng hòa khí nói.
Phụ nhân cũng cười: "Vậy nhờ lời chúc lành của ngươi. Đúng rồi, ngươi ăn cơm chưa? Không bằng về nhà ta ăn?"
"Nhìn ngươi không có dấu hiệu phải nhập ngũ, hẳn không phải người tu hành, vẫn cần ăn cơm đúng không?”
"Ai, đều do ta, nhìn thấy ngươi là lại nhớ đến người em chồng trong nhà đã bị mất tích trước kia...
Phụ nhân luôn miệng giải thích.
Người trẻ tuổi cũng gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Hắn im lặng ăn một bữa trong nhà phụ nhân một chút, rồi sau đó mới từ biệt rời đỉ.
Không biết vì sao, phụ nhân chỉ đứng một bên nhìn không ăn, nhưng nàng vẫn cảm giác như đã ăn no một bữa, toàn thân ấm áp, giống như có sức lực dùng mãi không hết.
Lại soi gương trong phòng, phụ nhân sợ hãi phát hiện nếp nhăn trên mặt mình đã biến mất không biết từ lúc nào.
Đến lúc này, sao phụ nhân còn chưa hiểu ra, bản thân gặp được quý nhân.
Dù nàng trâm tư suy nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được lai lịch vị quý nhân này.
Nếu không phải dung mạo không giống nhau, phụ nhân gần như nghĩ rằng người em chồng kia đã trở về.
"Phàm nhi, ngươi thật sự đã chết rồi sao."
Phụ nhân ở trong phòng, suy nghĩ xuất thần.
Sau khi người trẻ tuổi rời khỏi Lăng Châu, hắn lại tới mấy nơi trên Đại Khải.
Bao gồm chân núi Giải Ly điệp.
Sau cùng hắn lên đỉnh núi Giải Ly, chậm rãi ngồi xuống trong một ngôi nhà lá.
Người trẻ tuổi này, tất nhiên chính là Thánh Hoàng Đại Khải.