Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2016 - Chương 2017: Thánh Hoàng Chợt Tự Ngộ (5)

Chương 2017: Thánh Hoàng chợt tự ngộ (5) Chương 2017: Thánh Hoàng chợt tự ngộ (5)Chương 2017: Thánh Hoàng chợt tự ngộ (5)

Sau khi ngộ đạo trong tinh hải, có được dung mạo, trong lòng hắn vẫn luôn để ý.

Nhưng từ nguyên nhân nào đó, từ đầu đến cuối hắn chưa từng lựa chọn theo đuổi đến cùng.

Tận đến lúc quyết chiến sắp diễn ra.

Dung mạo dân chúng Đại Khải đều chỉ trong một ý niệm của hắn.

Dựa vào dáng vẻ hiện tại của hắn, muốn tìm được liên hệ huyết mạch không phải chuyện khó.

Chẳng qua, dường như nguồn gốc phức tạp, không phải từ cùng một nhà.

Đến nỗi khiến Thánh Hoàng cảm thấy có phải bản thân nghĩ sai hay không.

Tuy nhiên sau khi đối mặt với những chân chính có huyết mạch liên quan đến bản thân, trong lòng hắn mới có thể nổi gợn sóng theo bản năng, lúc đó Thánh triều mới cuối cùng xác nhận điều gì.

Đi vào đỉnh núi Giải Ly, một số phỏng đoán trong lòng hắn được xác định.

Thế nhưng chân tướng lại như ẩn sau làn sương mù, không thể khám phá

"Là tổ tiên, hay là người mất tích không rõ nguyên nhân kia?"

"Thời điểm mất tích là đúng ngày ta sinh ra ý thức."

"Đoạt xá? Ý thức thức tỉnh?"...

Nỗi lòng Thánh Hoàng trở nên rối bời hiếm có.

Tận đến khi dị động trên đầu vai đánh thức Thánh Hoàng

Chỉ thấy Miêu Bảo ngủ say đã tỉnh lại, thân thiết cọ hai má Thánh Hoàng.

Thánh Hoàng ra khỏi nhà gỗ nhỏ, nhìn về biển mây xa xa.

Trên trời mây cuốn mây bay, gió mát từng cơn.

Đám mây biến hóa thành hình dáng khác biệt, rồi lại lướt qua trong giây lát.

Tâm tình Thánh Hoàng lại trở nên bình tĩnh lại lân nữa.

"Dù lai lịch thế nào, cuối cùng ta vẫn là ta."

"Hóa thân thiên đạo, Thánh Hoàng Đại Khải."

"Thật sự là giả thì...

"Giả là thật."

Đôi mắt Thánh Hoàng vô cùng bình tĩnh. Khí tức trên người hắn bốc lên như mây biển.

Tương hợp với thiên đạo thế giới Đại Khải.

"Meo _"

Miêu Bảo vô cùng hài lòng kêu, lại an tâm ngủ tiếp.

"Sứ mệnh của trẫm không thay đổi vì thân phận."

Quần áo trên người từ áo trắng giản dị biến thành thánh bào tinh quang.

Thân hình cũng từ người bình thường, khuếch đại cao ba trượng ba.

Lý Bình Thánh Hoàng bước chân ra khỏi đỉnh núi Giải Ly, giãm lên vách núi bên ngoài hư không.

Ngay sau đó, thân hình hắn cũng biến mất không thấy gì nữa.

Lại về tới trên Thánh Hoàng tòa.

Một hồi mê man ngắn ngủi đã qua, sau này hắn hoàn toản triệt để là Thánh Hoàng Đại Khải.

Trên người hắn không chỉ gánh vác một mình hắn.

Còn có tính mạng vô số tướng sĩ Đại Khải và tương lai Huyền Hoàng giới.

Đúng lúc Thánh Hoàng suy nghĩ, trong lòng hắn chợt khẽ động.

Bởi vì, hắn cảm nhận được ý niệm thiên đạo Huyền Hoàng truyền tới.

Hơi vội vàng, lại hơi mờ mịt.

Ý niệm thiên đạo Huyền Hoàng truyền đến không quá rõ ràng, nhưng Lý Bình Thánh Hoàng đã hiểu đại khái ý hắn muốn biểu đạt.

“Chức vị Đại thiên tôn...

"Có thể sẽ mất liên hệ với ta?"

Lý Bình cau mày, không khỏi rơi vào trầm tư.

"Mấy ngàn năm đều không có Huyên Hoàng Đại thiên tôn mới nhậm chức, cố tình lại ở thời điểm này... Rốt cuộc sẽ là ai?" Thánh Hoàng ngửi thấy mùi âm mưu. Hiện giờ Thánh Hoàng chỉ có thể giám sát một phần nhỏ Huyền Hoàng giới, tuyệt đại đa số khu vực đều nằm trong vùng mù. Từng khuôn mặt nhanh chóng lướt qua trong đầu nhưng lại không thể toả định đối tượng đáng nghỉ ngờ.

"Tuy nói từ trên lý luận, người có thể thông qua khảo nghiệm Đại thiên tôn hẳn sẽ đứng về bên phía ta, cùng nhau đối mặt với Truyên Pháp. Nhưng mà..."

Thánh Hoàng vừa trấn an thiên đạo Huyền Hoàng, mắt vừa lộ ra vẻ quả quyết: "Xem ra kế hoạch cần đẩy lên sớm rồi."

"Chỉ cần ép Truyền Pháp ra lúc dị biến tinh hải đến là được."

Một luồng tinh quang từ trong Thánh Hoàng tọa bay ra.

Máy móc chuẩn bị chiến đấu thật lâu của Thánh triều Đại Khải bắt đầu nhanh chóng hoạt động.

Tôn Nhị Lang đang tiến hành khảo nghiệm cuối cùng đối với năng lực phòng hộ của khôi lỗi thánh quân nhận được chiếu lệnh của Thánh Hoàng có phần ngoài ý muốn. Nhưng nhìn khôi lỗi bày bố chi chít khắp nơi, liếc mắt không nhìn thấy cuối trong sân thí nghiệm, rất nhanh đã trở nên phấn chấn và không kịp chờ đợi.

"Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời. Là thời điểm để Vạn Tiên Minh mục nát hiểu biết vê quân đội tinh nhuệ của Thánh triều vĩ đại rồi!"

Đang muốn rời khỏi nơi này, xử lý nhiệm vụ quan trọng xuất chinh. Tôn Nhị Lang lại như nhớ ra gì đó, lách mình đi vào trong lòng đất nơi sâu nhất sân thí nghiệm.

Lực địa mạch mãnh liệt ngưng đặc như thực chất. Giống như bị một loại cự lực nào đó không ngừng đập, ép, màu vàng đất vốn có bây giờ đã biến thành đỏ thẫm như dung nham. Dòng chảy địa mạch gào thét, đập vào một viên đá cứng màu đen ở trung tâm.

Mặc cho lực địa mạch tàn phá bừa bãi thế nào, đá cứng trước sau vẫn sừng sững bất động. Thậm chí mỗi lần địa mạch đỏ thẫm đánh ra đều làm cho quang trạch trên thân đá cứng càng thêm lóng lánh.

Mà phía trên đá cứng màu đen, một chùm tinh quang từ trong vòng xoáy tinh không không ngừng xoay tròn vẩy xuống, thẳng tắp chiếu xạ tại trên thân đá cứng.

Viên đá màu đen dưới sự chiếu rọi của tinh quang lại hệt như biết hô hấp. Theo không ngừng nuốt nhả, từng điểm tinh quang bị hút vào trong đó.

Xảo Công cư sĩ đang ở giữa không trung cách đó không xa, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đá cứng màu đen trong dị cảnh như thế. Đồng thời dường như còn đang không ngừng tính toán gì đó, khống chế, điều phối tỉ lệ lực lượng giữa địa mạch đưa vào và tinh quang.
Bình Luận (0)
Comment