Chương 2030: Cây kim so với cọng râu (3)
Chương 2030: Cây kim so với cọng râu (3)Chương 2030: Cây kim so với cọng râu (3)
Âm thanh buồn bã như khóc như kể không ngừng vang vọng bên cạnh Xảo Công.
Ánh mắt Xảo Công quét qua một vòng, sau đó cười nói: "Nói rất hay! Vì sao phải đánh một trận chứ! Xảo Công ta cũng không giỏi đánh nhau..."
"Nếu ta và ngươi đều không muốn động thủ, không bằng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.'
Để chứng miinh thành ý của mình, Xảo Công còn trực tiếp thu hồi mâm tròn.
Đám người tí hon kết thúc công việc hoan hô nhảy nhót, Xảo Công thì cười mỉm nhìn xung quanh: "Kẻ hèn Xảo Công, Thiên Cơ giới. Xin hỏi tên huý của đạo hữu?”
Đối phương quả thực là cường giả Trường Sinh kỳ.
Nhưng trong quá trình giao thủ ngắn ngủi với hắn, Xảo Công lại không nhận thấy được được dấu vết thiên địa chi lý Huyền Hoàng giới bị nghịch chuyển.
Cho nên phán đoán thân phận của đối phương giống như hắn, đều là người sống sót đến từ Tu Tiên giới sụp đổ khác.
Sau khi trâm mặc trong chốc lát, âm thanh uyển chuyển, nghiêm túc lại lần nữa vang lên: “Ta không nhớ được."
"Chỉ là không muốn nhìn thấy tranh đấu mà thôi. Không hề có ác ý."
Theo lời của đối phương, Xảo Công thấy được cảnh toàn bộ tu sĩ Vạn Tiên Minh và Thánh triêu Đại Khải trong La Yên thiên thành đều đang rơi vào ngủ say. Tính mạng lại không đáng lo.
Trong lòng Xảo Công cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không sợ nhưng tốt nhất vẫn nên cố gắng đừng thành địch với cường giả Trường Sinh kỳ.
"Thực ra bọn ta cũng không có ác ý...
Xảo Công cười híp mắt, trò chuyện với đối phương.
Bên phía Tôn Nhị Lang nhận được tin tức Xảo Công truyền đến, trong lòng hơi cảm thán: "Trường Sinh kỳ quả nhiên khác với Hợp Đạo một trời một vực."
"Có điều, nếu như khi đó tất cả khôi lỗi vàng sẫm đều có mặt...'
"Cũng chưa chắc không thể chiến một trận."...
Nếu như nói quân đội Thánh triều thất bại ở châu La Yên chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Như vậy chuyện bọn họ gặp phải ở châu Thiên Linh thì hoàn toàn đã chứng minh Vạn Tiên Minh quả thực có mấy phần nội tình.
Sau khi quân đội Thánh triều phí hết một phen công sức đánh hạ thành Thiên Linh bất ngờ phát hiện đây thực ra là một tòa thành trống.
Tu sĩ quan trọng trong thành đã sớm hoàn thành di chuyển.
Chỉ để lại một số tu sĩ không có bối cảnh dựa vào cơ quan, pháp khí ngăn cản.
Tướng sĩ Thánh triều rất nhanh ý thức được đây có lẽ là bẫy, nhưng còn chưa kịp rút lui, cả tòa thành Thiên Linh đã âm ầm nổ tung.
Thành trì nổi khổng lồ kéo theo gần vạn tu sĩ hai bên biến thành tro bụi trong nháy mắt.
Trên bầu trời, dị tượng vẫn lạc đồng thời bộc phát.
Rất nhiều dị cảnh lộn xộn, vặn vẹo. Khiến người ta căn bản khó mà phân biệt.
Châu Thiên Linh, trong một sơn cốc ẩn giấu.
"May mà có lời nhắc nhở của Tôn huynh, châu Thiên Linh chúng ta mới có thể gặp dữ hóa lành." Thiên Linh thành chủ Tống Mãn Sinh vuốt chòm râu, khẽ cười nói.
Ánh mắt Tôn Liên Thành vẫn dừng trong ánh lửa to lớn trên màn trời phía xa: "Còn phải dựa vào thành chủ anh minh. Nếu không phải thành chủ đại nhân quyết đoán như thế, cho dù ta đưa ra đề nghị, hiệu quả giết địch nhất định sẽ không tốt như vậy."
Tu sĩ trong sơn cốc khác sôi nổi phụ họa: "Đúng vậy, căn cứ vào quan ảnh chúng ta để lại trong thành biểu thị, ít nhất có hơn một vạn tên đạo tặc táng thân trong vụ nổ này."
"Ha ha, ta thấy ngươi nhìn lầm rồi. Rõ ràng là hai vạn!"
"... Ác, đúng đúng đúng. Là ta già nên hồ đồ rồi! Hai vạn, đúng thật là hai vạn! Có hình ảnh ghi lại làm chứng!"
Mọi người ngầm hiểu lời của nhau.
"Nói ra thì, rốt cuộc đám người này có lai lịch gì? Không một dấu hiệu xuất kích, quan trọng nhất là, thậm chí ngay cả Truyền Tống trận và Thiên Huyền Kính đều có thể ảnh hưởng." Tôn Liên Thành cắt ngang sự vui mừng của mọi người.
"Hắn không phải Ngũ Lão hội. Ta từng giao thủ với tu sĩ Ngũ Lão hội, khí tức cảm ứng được từ trên người bọn họ hoàn toàn khác.'
"Bất kể bọn họ có lai lịch gì, chỉ cần trung tâm Tiên Minh xuất thủ, tất cả bọn họ đều phải chết. Hiện tại chỉ là càn rỡ nhất thời mà thôi!"
"Tống đại nhân, chúng ta có nên nhân lúc rối loạn xuất kích, lại kiếm công huân không?"
Trong tu sĩ sơn cốc có người đề nghị.
Tống Mãn Sinh trầm ngâm một hồi, không đưa ra quyết định mà là nhìn về phía Tôn Liên Thành bên qua.
Tôn Liên Thành híp hai mắt, chậm chạp không lên tiếng.
Sau khi mọi người chờ đợi một lúc lâu, Tôn Liên Thành mới lắc đầu: "Thế cục không rõ, thuộc hạ khó mà phán đoán.”
Tống Mãn Sinh nghe vậy gật đầu: "Nếu như thế thì cứ chờ thêm đi. Tình huống không rõ, không dễ vọng động."
Mọi người sơn cốc tự nhiên đồng ý.
Tống Mãn Sinh lại cùng Tôn Liên Thành tránh đi mọi người, đơn độc tiến hành nói chuyện.
"Tôn huynh vừa rồi không nói thật nhỉ." Tống Mãn Sinh trầm giọng nói.
Tôn Liên Thành cười khổ: "Thật sự không dám nói ra trước mặt. Nếu không sợ dao động quân tâm của mọi người!"
Tống Mãn Sinh biến sắc: "Nghiêm trọng như vậy?”
Tôn Liên Thành nói: "Đúng vậy. Đại nhân cũng biết, lần này ta có thể dự đoán được giặc tập kích đều là dựa vào cảm ứng vận thế gia tộc Tôn gia bọn ta. Ngày nào đó, ta đang nói chuyện với cháu ta lại chợt cảm thấy vận thế gia tộc như nến tàn trong gió, lay lắt sắp tắt...
"Dưới sự sợ hãi đến cực điểm, có phần phí hết một phen công sức ta mới xác định nguyên nhân không phải đến từ Tiên Minh mà là đến từ bên ngoài. Vốn cho rằng lại là Ngũ Lão hội tập kích, lại không nghĩ rằng là một đám đạo tặc không biết tên."