Chương 2029: Cây kim so với cọng râu (2)
Chương 2029: Cây kim so với cọng râu (2)Chương 2029: Cây kim so với cọng râu (2)
Thế mà cánh tay nhìn như tinh tế vô cùng này lại ẩn chứa lực lượng to lớn khó mà tưởng tượng được.
Kẽo kẹt kẽếo kẹt...
Cánh tay khôi lỗi khổng lồ không chỉ không ngăn cản được hành động của nó, trái lại còn bị đối phương kéo đi, cưỡng ép tiếp tục hướng về động tác nguyên bản hành động.
Đồ văn vàng sẫm trên thân khôi lỗi đã vận chuyển tới cực hạn.
Tôn Nhị Lang còn ẩn ẩn cảm giác được, trong đối kháng lực lượng cường độ cao này, thân thể khôi lỗi cũng đã đến cực hạn có thể tiếp nhận.
Ngay sau đó như muốn vỡ vụn ra.
Trong mắt bản tôn Tôn Nhị Lang lóe lên một luồng lãnh quang.
Chi viện lực lượng đường xa đến từ khôi lỗi vàng sâm khác tức thì dẫn vào bên trong.
Âm!
Kim quang bao phủ xuống, thân thể khôi lỗi nháy mắt bành trướng mấy lần có thừa.
Tăng mạnh cự lực, một tay bẻ ngược động tác của cánh tay nhợt nhạt.
Được lý không nhường người, năng lượng bộc phát đến cực hạn, muốn kéo ra hung phạm sau màn đang âm thầm giở trò quỷ.
Ý nghĩ thì tốt đẹp, nhưng lúc Tôn Nhị Lang cảm giác sắp đạt đến, trong lòng lại chợt vô cớ dâng lên một trận hàn ý.
Sau đó, hắn bèn cảm thấy...
Hệt như có mặt một cánh tay lạnh băng trắng xám khác choàng lên vai thân thể khôi lỗi.
Hơi dùng sức, trạng thái cực hạn của khôi lỗi trước đó lập tức bị phá tan.
Thân thể lảo đảo, chật vật mất cân bằng.
Còn chưa kịp điều chỉnh, tiếp đó Tôn Nhị Lang cảm thấy lại có từng cánh tay trắng xám từ trong hư không vươn ra.
Đặt trên thân thể khôi lỗi.
Lực lượng của mỗi cánh tay dường như không quá mạnh.
Nhưng lại kiên định như vậy, kết hợp lại, đặt trên khôi lỗi, như núi như biển.
Khôi lỗi trong chốc lát đã bao phủ trong một đống tay trắng, không thể động đậy. Vùi
Trong mắt Tôn Nhị Lang chảy xuống một vệt máu, cưỡng ép rời khỏi từ trong trạng thái khống chế khôi lỗi.
Hắn có dự cảm, nếu như tiếp tục khống chế khôi lỗi, bị những cánh tay trắng xám kéo vào vùng đất không biết kia, bản tôn của mình nhất định cũng sẽ chịu thương tổn cực kỳ nghiêm trọng.
"Trường Sinh kỳ..." Lúc này Tôn Nhị Lang đã xác định thực lực của đối phương.
Đã không phải là người chính mình có thể ứng đối. Trong lòng lóe qua một tia không cam lòng, Tôn Nhị Lang lại cũng không miễn cưỡng.
"Ngươi lui ra đi, nơi này giao cho ta." Cũng may lúc này, âm thanh của Xảo Công vang lên bên tai khôi lỗi.
"Bảo bối này là thứ không dễ dàng gì ta mới chế tạo thành công. Không thể giao cho ngươi..." Xảo Công lẩm bẩm, bóng dáng lập tức xuất hiện bên cạnh khôi lỗi vàng sẫm.
Đao quang xoay tròn trong tay, cắt một vòng đơn giản trên những cánh tay trắng xám nắm chặt khôi lỗi.
Vô số cánh tay như giấy trắng bị xé ra, từ miệng vết thương đứt lìa.
"Đi"
Xảo Công võ vai khôi lỗi vàng sâm, khôi lỗi dần co lại kích cỡ bình thường.
Sau đó quang mang lấp lóe, thuấn di rời khỏi nơi đây.
Vào thời khắc sau cùng, Tôn Nhị Lang phát hiện những cánh tay trắng xám bị Xảo Công chém xuống một nửa vậy mà chỉ là từng khúc cành liễu.
"Cây liễu?"
Xảo Công cũng đồng thời sinh ra nghi vấn như vậy.
Hắn muốn bắt lấy cành liễu bị cắt rời, lại sờ không được thứ gì.
Trong thời gian hắn ngây người, muôn ngàn cánh tay trắng xám vốn chi chít cũng đã lại lần nữa dung nhập không gian, biến mất không thấy đâu nữa.
"Ngay cả tay cũng không chịu lộ nữa? Cũng quá không nể mặt Xảo Công ta rồi."
Trên mặt Xảo Công ngược lại không có vẻ giận dữ gì, chỉ lấy ra một cái mâm đồng hình tròn từ trong ngực.
Trên mâm tròn bày mấy người tí hon tư thế buồn cười.
Vốn dĩ người tí hon đang chơi đùa, sau khi bị Xảo Công lấy ra lập tức trở nên căng thẳng bất an. Chỉ về những hướng khác nhau xung quanh.
Cũng không thấy động tác của Xảo Công như thế nào, từ bên cạnh hắn bèn bay ra một âm ảnh như dây thừng.
Nhanh chóng phi độn, ẩn nấp biến mất trên không trung.
Qua một lúc như va chạm trúng thứ gì, dây thừng màu đen trở nên lắc lư.
Người tí hon trên mâm tròn liên tục chỉ, âm ảnh màu đen bên cạnh Xảo Công cũng không ngừng bắn ra.
Không bao lâu sau, một tấm lưới lớn màu đen u ám quái dị lấy Xảo Công làm trung tâm đã làm xong.
Người tí hon trong mâm giống như đã hoàn thành sứ mệnh, may mắn không thôi võ ngực mình.
Xảo Công lại vươn tay, nắm lên một người tí hon bên trong.
Người tí hon tuy rất không tình nguyện lại cũng không thể tránh được. Huýt sáo, một người tí hon biến thành hai.
Ngã nhào, hai người tí hon biến thành bốn.
Chẳng mấy chốc từ một người tí hon đơn độc đã biến thành quân đoàn người tí hon.
Mỗi người tí hon vẻ mặt đau khổ, nhảy vọt lên trên dây thừng màu đen.
Sau đó trong tiếng đếm số mơ hồ đều đặn, người tí hon bắt đầu cùng nhau kéo âm ảnh màu đen trước mặt.
Lưới đen khổng lồ thoáng chốc co lại.
Không gian xung quanh hơi rung động, mảnh vỡ vừa được phục hồi lại lân nữa nổ tung.
Còn có thứ gì đó sắp bị kéo ra từ mặt ngoài hư ảo.
Xảo Công híp mắt, rửa mắt mong chờ, đồng thời miệng còn lẩm bẩm: "Ngay cả tổ tiên khôi đều có thể kéo được, còn có thể không làm gì được ngươi chắc?”
Một tiếng thở dài vô cớ vang lên.
Mà tiếng đàn mơ màng như từ phía chân trời truyên đến.
Đám người tí hon vốn hăng hái vô cùng thoáng chốc trở nên hữu khí vô lực, sôi nổi trộm lười.
Xảo Công lộ ra vẻ mặt cảnh giác, dò xét bốn phía.
"Vì sao phải chiến đấu chứ..."