Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2039 - Chương 2040: Chứng Tiên Chỉ Đạo Ảnh (3)

Chương 2040: Chứng tiên chỉ đạo ảnh (3) Chương 2040: Chứng tiên chỉ đạo ảnh (3)Chương 2040: Chứng tiên chỉ đạo ảnh (3)

Không gian giam giữ mấy ngàn tên cường đạo cùng hung cực ác, chỗ sâu nhất.

Một bóng dáng dường như chỉ còn lại xương khô, tứ chi mở ra tạo thành một chữ đại, bị đóng đinh trong hư không.

Cẩn thận nhìn lại, trên mỗi một khúc xương của bóng dáng đều giống như không ngừng có liệt diễm thiêu đốt, sét đánh dồn dập, dị trùng cắn xé...

Đau đơn khó mà dùng ngôn ngữ miêu tả được, bóng dáng này lại như tập mãi thành thói quen, khuôn mặt bình tĩnh.

Hoặc là nói, trên khuôn mặt gần như giống xương khô của hắn đã khó bày ra bất kỳ biểu cảm nào nữa.

Lúc này, hắn cố nén đau đớn trên thân thể, khẽ ngẩng đầu.

Hốc mắt tràn đầy màu đen kịt xuyên qua tầng tâng không gian U Ngục, nhìn về phía bầu trời Huyên Hoàng giới.

"Dựa ta để trúc cơ..."

"Dựa ta để trúc cơ..."

Một ngọn hoả diễm màu đen như trường xà từ trong hư không sinh ra.

Trực tiếp bay vê phía hắn, thoáng chốc đâm thủng ngực hắn.

Hắc viêm xuyên tim mà qua, lại vẫn có một ít để lại trên miệng vết thương, thiêu đốt máu thịt, xương khô còn sót lại của bóng dáng.

Thậm chí cả tàn hồn.

Cho dù lấy năng lực kiềm chế của bóng dáng, hắn cũng không khống chế nổi rên lên thành tiếng.

"Dựa ta để trúc cơ, Dựa ta để trúc cơ..."

Nhưng hắn vẫn không ngừng nói thâm, hốc mắt đen nhánh như có từng điểm tinh quang sáng lên.

Trải qua thời gian dài, ngoài đau đớn ra, bất kỳ cảm giác nào khác đều đã rất lâu chưa từng xuất hiện trong lòng hắn.

Nhưng giờ đây, hắn lại mơ hồ nhìn thấy một tia hy vọng.

Một tia hy vọng có thể thoát vây.

Hắn đã bị nhốt bao lâu?

Trong U Ngục tối tăm không ánh mặt trời khiến hắn gần như quên đi khái niệm thời gian.

Nhưng nhìn từ vết thương thân thể mình nhận lấy, hẳn khoảng chừng đã năm trăm năm.

Sau khi không may bị bắt, giam giữ vào đây, hắn đã từ bỏ ý nghĩ chạy trốn.

Nói cho cùng một thân năng lực của chính mình đều đã bị Vạn Tiên Minh rút khô.

Cho dù có thể may mắn trốn thoát từ nơi này thì cũng khó mà tìm được đường trở về dưới sự truy bắt của Vạn Tiên Minh.

Nhưng hiện tại, thông qua âm thanh đến chỗ sâu U Ngục, có lẽ có thể thật sự chạy thoát khỏi nơi này.

"Mỗi phần đau đớn đều là xây dựng trên thân thể ta."

"Đều là ta cảm nhận được."

"Nguồn cơn đau đớn là ta."

"Ta dựng căn cơ...

Từng điểm quang mang màu vàng theo lời của bóng dáng bắt đầu chớp động.

Những kim quang này dường như đến từ trong những phần xương khô còn sót lại của bóng dáng.

Vẫn luôn giấu kín, cho đến lúc vong mạng đánh cược này mới bị kích phát ra.

Trong tiếng vang kẽo cà kẽo kẹt, kim quang giống như ngọn lửa nướng xương khô.

Xương khô chảy ra như nến, nhưng sau khi đông lại lại tạo thành một thân thể nhỏ hơn nhưng lại đã khôi phục hình thái bình thường.

Cấm chế xung quanh phát hiện dị động của bóng dáng.

Không ngừng có trừng phạt bị kích phát, đánh vào trên bóng dáng.

Nhưng bóng dáng sớm đã quen, thậm chí hấp thu những thủ đoạn trừng phạt này hóa thành năng lượng ngưng luyện thân thể mới của chính mình.

Dưới sự chiếu rọi của kim quang, bóng dáng càng trở nên nhỏ lại.

Cuối cùng chỉ còn lại cỡ lòng bàn tay người trưởng thành.

Từ trong bộ xương khô gốc đi ra.

"Dựa ta để trúc cơ thế mà biến ta trở về dáng vẻ mới bắt đầu tu hành."

"Quả nhiên là vô thượng huyền diệu chi pháp!"

"Cho dù ở trong tường cao chậm trễ hơn năm trăm năm, nếu như có thể mang pháp môn này về cũng không tính là lỗ."

Người tí hon hóa thành một vệt kim quang, trực tiếp từ chỗ sâu nhất U Ngục bay ra. Bỏ qua tất cả cấm chế dọc đường.

Thậm chí những ngục tốt trong U Ngục Vạn Tiên Minh cũng đều căn bản như không nhìn thấy kim quang chạy trốn này.

Người tí hon kim quang tới trên mặt đất, ngóng nhìn hình ảnh Thánh Hoàng trên bầu trời.

"Nơi tuyệt cảnh quả nhiên sẽ có nhân tài xuất hiện lớp lớp. Hơn năm trăm năm, giữa thiên địa lại xuất hiện nhân vật như vậy..."

"Hỗn nguyên kim đan."

Người tí kim quang hon nghiêm túc lắng nghe rất lâu, chân mày trước sau vẫn cau chặt.

"Có chút kỳ lạ. Chẳng lẽ là ta bị nhốt quá lâu, trở nên ngu xuẩn?"

"Mặc kệ, trước tiên ghi nhớ nó. Chờ sau khi rời khỏi đây, có rất nhiều người nghiên cứu....

Thánh Hoàng Đại Khải tự nhiên không biết, trong lúc lặng lẽ, hắn đã có nhiều thêm một người nghe đến từ bên ngoài tường cao.

Lúc này truyền đạo của hắn đã giảng đến minh đạo trường sinh cuối cùng.

"Bên ngoài Huyền Hoàng, phía trên tinh hải có đại đạo thông tiên."

"Chân Tiên chết, đại đạo trống."

"Sóc phản đạo ảnh, minh đạo chân ý, có thể dòm cảnh giới Trường Sinh..."

Thánh Hoàng nghiêm túc giảng đạo.

Mà những câu từ huyền diệu khó giải thích này, thậm chí ngay cả bản thân thiên đạo Huyền Hoàng đều có điều cảm ngộ.

Gió trên thế gian đều đứng im.

Huyên Hoàng giới lớn như vậy, ngoại trừ âm thanh truyên đạo từ Thánh triều thì không còn tiếng vang nào khác.

Kể cả các tu sĩ Vạn Tiên Minh trước đó còn vội vàng không thôi muốn công phá đại trận Minh Nguyệt Tinh Quang.

Lúc này cũng đều ngây người, có phần ngẩn ngơ nghe lời nói của Thánh Hoàng.

Cảnh giới, thực lực càng cao, chấn động trong lòng nhận phải cũng càng lớn.

Tổng bộ Tiên Minh, Bác Vật Thần Tàng quán.

Hứa Khắc, Ân thượng nhân đang chờ Tiên Minh và Thánh triều quyết chiến khai hỏa, nhân cơ hội dẫn nổ cây Hoàng Kim, lấy đi đầu lâu của Bạch tiên sinh lại chợt cảm giác được mặt đất dưới chân bắt đầu đong đưa.
Bình Luận (0)
Comment