Chương 2049: Thánh truyền cùng căm thù (2)
Chương 2049: Thánh truyền cùng căm thù (2)Chương 2049: Thánh truyền cùng căm thù (2)
Dường như giữa mặt đất với bầu trời, có một người khổng lồ vô hình đứng đấy.
Không ngừng đẩy cao bầu trời lên.
"Huyền Hoàng biến đổi, thiên địa vô cực!"
"Huyền Hoàng trước kia, Huyền Hoàng hiện nay, Huyền Hoàng sau này!"
“Tụt"
Giọng của Thánh Hoàng, vang vọng hư ảnh Huyền Hoàng.
Càng lúc càng lanh lảnh theo sự giãn nở của trời đất.
Quá khứ, hiện tại, tương lại.
Không gian vô cùng của Huyền Hoàng giới, giờ phút này đang hoà thành một thể.
Vô số hư ảnh, trùng trùng điệp điệp, như từ dòng thời gian cứ thế mà bị lôi kéo ra.
Hình thành nên một thời không vĩnh hằng rộng lớn mà trước nay chưa từng có.
Cự chưởng đang trấn áp xuống của Truyên Pháp, bị màn trời vô tận chống đỡ. Trong sự rung rẩy kịch liệt, lại không thể tiến thêm một bước.
Sự bành trướng của Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, không có điểm cuối.
Tốc độ so với lúc thu nhỏ còn nhanh hơn, dưới sự ép bức ngược lại của vô số tia sáng Huyền Hoàng, cự chưởng Truyền Pháp chớp mắt biến thành kích thước của một người bình thường.
Kích thước không gian cũng trở lại bình thường.
Truyền Pháp thu tay vê, nhìn đốm đen hình tròn như bị liệt hoả thiêu đốt trong lòng bàn tay, trong mắt lướt qua một tia ngưng trọng.
Cho dù là ánh sáng trên người lưu chuyển, diệt Đạo sinh Đạo, cũng không cách nào hết được đốm đen này.
Đối diện với Truyên Pháp, hư ảnh của Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, chiếu sáng nơi tinh đầu u tối tịch mịch.
Cứ như thế gian thực sự được sinh ra, quá khứ, hiện tại, tương lai, như tiên vực vô thượng.
Ánh mắt của Truyền Pháp, rời khỏi vết thương trên tay, chuyển dời đến cảnh tượng mênh mông trước mắt kia.
Núi cao sừng sững, đất đai màu mỡ trải dài nghìn vạn dặm. Dị linh kỳ cảnh đếm không ngớt. Giống như Tiên giới trong lời đồn.
Truyền Pháp nhìn Huyền Hoàng giới trước mặt, vậy mà lại có hơi thất thần.
Một vệt tinh quang, mở ra từ trên không trung Huyền Hoàng giới vĩnh hằng.
Thân mặc trường bào tinh quang, đầu đội ngọc miện cửu thiên, chân đạp trường hà thời gian.
Thánh Hoàng từ Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, chậm rãi bước ra.
Trồng như từ một bức tranh, bước ra hiện thực.
Hư ảo cùng chân thật, ngay lúc này vặn vẹo, đan xen. Khiến người ta khó phân thật giả.
Thậm chí còn lâm râm sinh ra cảm giác mâu thuẫn mạnh mẽ cực độ.
"Đây là..."
"Pháp tắc thời gian?" Giọng Truyền Pháp có chút kinh ngạc, có chút khó tin.
Nhưng một lúc sau, hắn nhẹ gật đầu, phủ định suy đoán trước đó.
Vết thương màu đen trong tay, không chỉ có chuyển biến tốt theo thời gian. Ngược lại ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có xu hướng ngày càng lan ra các bộ phận khác.
Chuyện này đối với thân thể Thái Thượng của hắn mà nói, thật là một chuyện không thể tin nổi.
Truyền Pháp có thể âm ỉ cảm nhận được, thứ đang không ngừng gặm nhấm lòng bàn tay mình, lại không phải sức mạnh có liên quan đến thời gian.
Mà là...
Thực tế đã định sẵn.
Mặc cho thời gian trôi, tinh hải sinh diệt.
Vết thương này, cũng sẽ không thay đổi.
Thánh Hoàng bước ra từ Huyền Hoàng giới vĩnh hằng, lại không hề cho Truyền Pháp có cơ hội nghỉ thở nào.
"Thánh Linh huy hoàng, cùng chung áo bào với ta, hoá thành giáo mác của ta!"
Trong âm thanh vang vọng của Thánh Hoàng, từng luồng hư ảnh mặc trường bào tinh quang giống nhau, bước ra từ Huyền Hoàng giới vĩnh hằng.
Không nhìn rõ được gương mặt bọn họ, thậm chí chiêu thức sử dụng cũng khác lạ so với Thánh Hoàng.
Nhưng không một ngoại lệ chính là, bọn họ đều xem Truyền Pháp là kẻ địch.
Không cho giải thích, giết ngay tại trận. Có người dùng quyền cước, có người dùng bùa chú, có người dùng phi kiếm.
Đạo pháp, thân thông của bọn họ đều là cảnh tượng hư hoá. Nhìn thì có vẻ bình thường, không có uy lực đặc biệt gì.
Nhưng cho dù đòn oanh kích không thực sự đánh lên người Truyên Pháp, lại như cũ gây ra tổn hại cho hắn.
Toàn bộ vết thương, đều giống hệt như đốm đen hình tròn trên lòng bàn tay trước đó.
Mà trong mênh mông vô tận, dường như trước mặt Huyên Hoàng giới vĩnh hằng đang không ngừng khuếch đại, sức mạnh của Truyền Pháp dường như chịu phải khống chế.
Đối mặt với vô cùng vô tận, hoá thân hư huyễn vĩnh viễn không biết mệt mỏi, Truyền Pháp chỉ có thể chịu đựng chống đỡ.
Cho dù trong chớp mắt oanh sát bọn họ, nhưng rất nhanh, lại có số lượng càng nhiều hoá thân hư huyễn, lại phi độn từ trong Huyền Hoàng giới vĩnh hằng ra.
Ngược lại mấy hoá thân này trước khi chết, đêu nhất định có thể mang đến một tia tổn hại cho Truyền Pháp.
Cho dù chỉ là một tia nhỏ nhoi, nhưng đều không cách nào hợp lại thành vết thương trí mạng!
Dần dần, vết thương màu đen trên người Truyên Pháp, càng ngày càng nhiều.
Dưới sự chiếu phủ của màu đen đáng sợ, gương mặt từ bi của Truyền Pháp, lộ ra có chút dữ tợn.
Dưới hình tình nguy cấp như thế, Truyền Pháp lại vẫn không hoảng loạn.
Hắn đang suy nghĩ, bản chất của hư huyễn Huyền Hoàng giới trước mắt.
Ngộ tính của Truyền Pháp thiên tôn, không thể nghi ngờ.
Có thể tạo ra con đường tu hành nghịch thiên lấy đạo lý nghịch thiên địa, để chứng minh trường sinh, đủ để chứng tỏ sự chiếu rọi muôn thuở tài tình kinh ngạc của hắn.
Trước đó không lâu, chịu phải công kích diệt Đạo sinh Đạo của Thánh Hoàng, lại chớp mắt lĩnh ngộ được nó, lại dùng để phản kích, cũng chứng tỏ ngộ tính của Truyền Pháp cao đến đáng sợ.
Thậm chí mấy tàn lực Chân Tiên toả khắp tinh hải kia, còn có bản chất của tường cao, hắn như cũng nghiệm được.
Nhưng chỉ duy...
Huyền Hoàng giới vĩnh hằng giữa hư huyễn với chân thật trước mắt.