Chương 2063: Châm vàng nghịch Huyền Hoàng
Chương 2063: Châm vàng nghịch Huyền HoàngChương 2063: Châm vàng nghịch Huyền Hoàng
Lần này tuy có ba tu sĩ hoàn thành dò xét, nhưng trên đường trở về, lúc muốn vào trong nồi đều không ngoại lệ bị giám thị giả phát hiện.
Bị bóp thành quả cầu, nháy mắt bỏ mình.
"Cứ chịu chết vô ích như thế không phải cách hay!"
"Vẫn nên dứt khoát liều mạng với hắn thì hơn!"
"Thực lực quá yếu thì ngay cả nồi này đều không bay ra được. Thực lực quá mạnh chắc chắn sẽ bị giám thị giả phát hiện..."
"Đặc biệt là trưởng lão Nhập Đạo, đi là chịu chết!"...
Trong tiên chu, không khí lại lần nữa rơi vào trong tuyệt vọng.
Lúc này, Triệu Nhàn, cũng là thân thể thánh thai Lý Phàm đoạt xá đứng dậy.
Lý Phàm nhìn về phía Ngải Thiên Giác, dứt khoát kiên quyết viết: "Lão sư, ta muốn thử xem."
Đám trưởng lão Đoạn Tiên lâu đều lộ vẻ mặt xúc động.
Ấn tượng của bọn họ đối với hậu bối trẻ tuổi thiên tư xuất chúng là cực kỳ tốt.
Ngải Thiên Giác đưa tay, từ chối thỉnh cầu của Lý Phàm.
Đoạn Tiên lâu hiện giờ là người nắm quyền cao nhất của tiên chu, mà Lý Phàm lại là dòng chính Đoạn Tiên lâu. Tự nhiên có chút ưu đãi.
Chung Đạo Cung lực bài chúng nghị, lại lân nữa phái ra đội ngũ thăm dò ba trăm người.
Kết quả vẫn là toàn quân bị diệt.
Nhìn từng sinh mệnh tươi sống bị giám thị giả vô tình bóp thành quả cầu, ý lạnh băng sợ hãi trong lòng đám người tiên chu đã tích góp đến giá trị giới hạn nào đó.
Lúc Chung Đạo Cung lại chuẩn bị ra lệnh, nhìn thân thể run rẩy, tuyệt vọng trong ánh mắt tu sĩ trước mắt, hắn do dự.
Không phải là hắn mềm lòng, mà là trong lòng của hắn cũng sinh ra nghi ngờ, thăm dò như vậy rốt cuộc có tác dựng không.
Vào lúc này, Lý Phàm lại lần nữa đứng ra.
"Chung trưởng lão, học trò nguyện ý thử." Trong mắt Lý Phàm, tuy lúc đầu cũng lóe qua một tia sợ hãi. Nhưng lại rất nhanh bị sự kiên định vô cùng thay thế.
Chư vị trưởng lão Đoạn Tiên lâu, nhìn ánh mắt tu sĩ những tổ chức khác của tiên chu, trong lòng âm thầm thở dài. Cuối cùng vẫn đồng ý thỉnh cầu của Lý Phàm.
Sau khi cáo biệt sư trưởng đơn giản, dưới vạn chúng chú mục, Lý Phàm không nhanh không chậm bay ra Huyền Tiên Chu.
"Thiên Giác huynh đã thu một đồ đệ tốt."
Chung trưởng lão luôn rất ít chủ động giao lưu với người khác, lần này lại nói với Ngải Thiên Giác.
Ngải Thiên Giác khẽ gật đầu, vẻ mặt phức tạp.
Nhìn Lý Phàm thành công từ trong nồi lớn rời đi, thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó chính là chờ đợi dài dằng dặc.
Theo thời gian trôi qua, mọi người chậm chạp không nhìn thấy bóng dáng Lý Phàm trở vê.
Ngọn lửa hy vọng từ từ lụi tàn.
Lúc Chung Đạo Cung cho rằng Lý Phàm cũng đã thất bại bỏ mình, chuẩn bị phái ra đội ngũ điều tra cuối cùng.
Một bóng dáng lại quang minh chính đại từ trước mặt giám thị giả khuấy nước trong nồi bay qua.
Từ trên trời giáng xuống, trở về Huyền Tiên Chul
Đúng là Lý Phàm!
Tuy giám thị giả ở trên, mọi người không dám ồn ào. Nhưng vẻ mặt mọi người tiên chu đã đủ nói rõ bây giờ trong lòng bọn họ kích động như thế nào.
Sau khi tổn thất gần hơn năm trăm lực lượng trung kiên tiên chu, rốt cuộc đã nhìn thấy hy vọng chạy thoát.
Như chúng tinh phủng nguyệt, nghênh đón Lý Phàm đến giữa các trưởng lão.
Lý Phàm cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp nhanh chóng lấy ngón làm bút, kể lại cảnh tượng gặp phải bên ngoài.
"Chín viên Âm Dương châu?"
"Trong mỗi viên dường như đều có vô tận tử thi băng phong?”...
Hình ảnh Lý Phàm miêu tả làm cho mọi người tiên chu lộ vẻ hoảng sợ.
Mà mấy trưởng lão Tiên Khu viện lại cau mày như nhớ ra được gì đó.
Sau khi mời Chung Đạo Cung đi qua, trao đổi một phen.
Chung Đạo Cung triệu tập mọi người: "Chư vị, có lẽ chúng ta đã tìm cách thoát khỏi nơi đây!
"Sứ mệnh của vị giám thị giả này..."
"Hắn là thu thập tiêu bản khác nhau."
Vẻ mặt Chung Đạo Cung không giống vui sướng như là đã tìm ra đường chạy trốn. Ngược lại u ám vô cùng.
"Tiêu bản khác nhau? Chung trưởng lão, đây là ý gì?" Mọi người sôi nổi lộ vẻ khó hiểu.
Chung Đạo Cung: "Kiến viện thủ, vẫn là ngươi đến giải thích rõ tình huống đi."
Lực chú ý mọi người tức khắc tập trung vào trên người viện thủ Tiên Khu viện đầu tóc trắng xoá, Kiến Đạo Thăng.
Mắt Kiến Đạo Thăng lộ ra vẻ hồi ức, viết ra giải thích: "Lúc đại thế tu tiên thượng cổ, tinh hải phồn vinh, vô số Tu Tiên giới sinh cơ phồn thịnh. Nhưng Huyền Thương Tiên Chu chúng ta vẫn trước sau cam nguyện phiêu giạt trong tinh hải, không có chỗ ở cố định...' "
"Thế nhân đều cho rằng người Huyền Thương theo đuổi lợi ích cho nên mới qua lại các giới, mưu cầu mọn lợi kếch xù. Nhưng..."
"Có một thế giới cố định xem như căn cứ chẳng phải lợi hơn cho Thương Đạo? Mạng sống của trên dưới Huyền Tiên Chu đều cột vào trên chiếc tiên chu này. tỉnh hải khi đó tuy không nguy cơ trùng trùng như bây giờ, phi độn trong tinh hải nhiêu năm khó tránh khỏi cũng gặp phải kiếp nạn."
"Nhưng chúng ta vẫn thà phiêu bạt tinh trên biển chứ không chọn một giới ở lại."
"Chỉ là vì, Huyền Thương Tiên Chu là do một đám tu sĩ trốn ra từ trong Tu Tiên giới có giám thị giả tôn tại lập nên."
Khuôn mặt Kiến Đạo Thăng lộ vẻ thổn thức, nhìn mọi người, tiếp tục viết: "Tu sĩ giả đối đãi người phàm như trâu ngựa, nuôi nhốt bọn họ. Mà Tiên giới đối với tu sĩ, có lẽ hành động càng sâu.