Chương 2064: Châm vàng nghịch Huyền Hoàng (2)
Chương 2064: Châm vàng nghịch Huyền Hoàng (2)Chương 2064: Châm vàng nghịch Huyền Hoàng (2)
"Phàm là Tu Tiên giới hưng thịnh một chút gần như đều có dấu vết giám thị của Tiên giới. Dù là những Tu Tiên giới xa xôi vô danh, ai cũng không dám bảo đảm có thể đột nhiên có tiên nhân buông xuống chen tay vào hay không. Năm đó tổ tiên Huyền Thương rốt cuộc phát hiện điều gì mới từ quê gốc trốn đi đã không ai biết. Nhưng có thể khẳng định là, xuất phát từ sự sợ hãi đối với Tiên giới, không bị xem như trâu ngựa nuôi nhốt, bởi vậy tổ tiên Huyền Thương mới quyết định ở trong tiên chu."
"Lúc tiên chu cường thịnh nhất, nhân khẩu cũng chỉ có trăm vạn. Có lẽ là số lượng thực sự quá ít, trong thời gian dài đằng đẫng, quả thực không có can dự của lực lượng Tiên giới.'
Kiến Đạo Thăng chuyển hướng đề tài sang nguyên nhân vì sao lại suy luận như thế: "Xét từ cảnh Triệu Nhàn nhìn thấy, những người băng phong trong Âm Dương châu hẳn là tu sĩ tôn tại qua Huyền Hoàng giới từ xưa đến nay."
"Không phải chết đi, mà là tôn tại qua." Kiến Đạo Thăng đặc biệt nhấn mạnh điểm này.
"Cho nên trước đó có đệ tử cố gắng dùng phương pháp che giấu sinh cơ bản thân chạy trốn lại không có tác dụng."
"Muốn chạy thoát từ trước mặt Huyền Hoàng giám thị giả, phương pháp ổn thỏa nhất đó là ngụy trang thành tu sĩ đã tồn tại trong chín Âm Dương châu băng phong.'...
Vẻ mặt mọi người tiên chu mỗi người mỗi khác.
Nói cho cùng cũng là tôn tại chấp chưởng tiên chu mấy ngàn năm trước Đoạn Tiên lâu. Từ tín nhiệm đối với Tiên Khu viện, tất cả mọi người vẫn quyết định thử theo phương pháp này.
May mà lúc trước khi Lý Phàm dò xét, thân thức đảo qua biển đóng băng vô tận, ghi nhớ đủ nhiều đặc trưng của tu sĩ.
Sau khi ngụy trang thành công, nhóm tu sĩ đầu Tiên Khuất phát.
Không nghênh ngang như Lý Phàm mà là cẩn thận từng li từng tí, nhắm mắt theo đuôi.
Mà giám thị giả vô hình cũng thật sự như nhắm mắt làm ngơ với bọn họ.
Đội ngũ tổng cộng ba mươi người đều thành công trốn ra nồi lớn như ác mộng này.
Tính khả thi được nghiệm chứng, trên dưới Huyền Tiên Chu tăng nhanh tốc độ đào vong.
Lúc toàn bộ thành viên tiên chu đều chạy thoát, hành động khuấy nước trong nồi lớn của giám thị giả cũng cuối cùng kết thúc.
Giống như vươn bàn tay ra, đập mạnh vào thân nồi. Trong tiếng vang chấn động to lớn, nồi lớn từ từ co lại.
Giám thị giả đập liên tục không ngừng, nồi lớn cũng càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng biến thành một hạt châu nhỏ óng ánh trong suốt.
Trong hạt châu nhỏ, nồi nước vốn dĩ đã hóa thành đại dương mênh mông tĩnh lặng.
Giám thị giả hoàn thành mọi chuyện, đầu tiên là ngơ ra tại chỗ trong chốc lát. Qua một lúc lâu sau như mới nhớ ra sứ mệnh của bản thân.
Từ không gian nơi này rời đi trong tiếng bước chân ầm vang.
Mọi người Huyền Tiên Chu nín thở xem hết những cảnh này, sau khi xác định giám thị giả rốt cuộc đã rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Song để đề phòng lại hấp dẫn giám thị giả trở về, tất cả mọi người vẫn khua tay múa chân giao lưu.
"Chung trưởng lão, đã điều tra qua, đây là vùng không gian phong bế, xung quanh không hề có lối ra."
"Còn chưa làm rõ giám thị giả kia rời đi thế nào."...
Huyền Tiên Chu truyền thừa mấy ngàn năm chưa tuyệt, sau khi trên dưới đồng tâm hợp lực thì rất nhanh đã xác định, cửa ra vào rời nơi này nằm ngay trong chín viên Âm Dương châu.
Cẩn thận lựa chọn một viên trong đó, Huyền Tiên Chu bay vào bên trong.
Sau khi tận mắt nhìn thấy thi thể vô tận trên biển đóng băng, mọi người tiên chu vẫn cảm thấy trong lòng khó nén hoảng sợ.
Trong Âm Dương châu, lần nữa rời xa giám thị giả, cuối cùng có thể dùng thần thức giao tiếp.
"Huyền Hoàng giám thị giả thu thập nhiều tử thi như vậy làm gì?"
"Nơi này hình như là một trận pháp huyền diệu."
"Xem ra lựa chọn của tổ tiên Huyền Thương năm đó không sai. Trong mắt Chân Tiên, tu sĩ và súc vật không khác gì nhau.....
Mọi người tiên chu giao lưu.
"Lão sư, thật sự không tìm được ghi chép về phát hiện của tổ tiên Huyền Thương năm đó?" Lý Phàm lại truyền âm hỏi Ngải Thiên Giác.
Lý Phàm nhạy bén nhận ra được, vừa rồi giữa Kiến viện thủ Tiên Khu viện và mấy đại trưởng lão Đoạn Tiên lâu dường như có giao lưu. Vì vậy mới có câu hỏi này.
Trong mắt Ngải Thiên Giác lóe qua một tia do dự. Vốn dĩ Lý Phàm không có tư cách biết bí mật tiên chu này. Nhưng vừa rồi Lý Phàm đã không màng sống chết dò đường vì tiên chu, cuối cùng còn thành công mang về tin tức quan trọng.
Nói hắn là anh hùng cứu vớt Huyền Tiên Chu cũng không đủ. Cũng không có gì đáng để che giấu.
Sau khi thương nghị với các trưởng lão khác, cuối cùng nhận được cho phép, Ngải Thiên Giác mới trả lời: "Kiến thủ tịch không hề nói bừa, di huấn tổ tiên quả thực đã không còn ở trên Huyền Tiên Chu..."
Lý Phàm lại nghe ra ý trong lời Ngải Thiên Giác: "Không ở trên Huyền Tiên Chu. Ý lão sư là..."
"Ở trên Thương Tiên Chu?"
Ngải Thiên Giác gật đầu: "Năm đó tiên chu nội đấu, một chia thành hai. Huyền Tiên Chu chúng ta tuy giành được 'Bách Văn Tiên Lục'. Nhưng phần đồ vật quan trọng nhất trên Huyền Thương Tiên Chu lại rơi vào chỗ Thương Tiên Chu."
Lấy tính cách của Ngải Thiên Giác, nói tới việc này cũng cảm thấy có phần tiếc nuối.
"Đồ vật quan trọng nhất?" Ánh mắt Lý Phàm chớp động.
"Năm đó, sau khi tổ tiên Huyền Thương rời quê hương, bởi vì lòng sợ sẽ bị giám thị giả, thậm chí Chân Tiên truy xét. Cùng lúc phiêu bạt bất định trong tinh hải cũng tìm cách nghĩ cách, tìm kiếm phương pháp có thể hoàn toàn thoát khỏi Chân Tiên." Trong ánh mắt Ngải Thiên Giác lóe qua một tia hướng tới.