Kỳ trân ứng trình độ, có thể ngẫm ra.
Dù vậy, so với “Hoàn Chân”, phẩm giai của Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú này còn muốn vượt qua Vân Thủy Huyễn Mộng Công.
Ý nghĩa hàm xúc trong đó khiến Lý Phàm không khỏi suy tư.
Nhưng đối với việc rốt cuộc lúc trước đã lĩnh nhộ được Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú thế nào, chính bản thân Lý Phàm cũng không hiểu ra sao.
Vậy nên Lý Phàm có nghĩ kiểu gì cũng không hiểu vì sao.
Trước mắt, Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú đã thành bản năng giống như việc hít thở, đang vận chuyển không giây phút nào dừng.
Nhưng tiến độ tu hành đã trở nên vô cùng chậm chạp.
Đã hai mươi tám năm trôi qua rồi nhưng không có thay đổi gì rõ rệt so với trước.
Có điều, trái lại Lý Phàm không vội, dù sao hắn cũng có nhiều thời gian.
Mạch suy nghĩ vòng lại chọn lựa công pháp tu hành tiếp theo.
Lý Phàm lại không nhịn được nhớ tới “Tọa Sơn Quyết” khi Hà Chính Hạo còn sống đã tu hành.
Nhìn từ miêu tả trong câu chữ của Hà Chính Hạo, công pháp này lại có thể phóng đại vô hạn tầm nhìn xa mà “Hoàn Chân” mang tới.
Nhưng cuối cùng cái gọi là “Tọa Sơn Hưởng Kì Thành” có thể có hiệu quả bao lớn, còn phải thử cụ thể một lần mới được.
Lý Phàm trầm ngâm một lúc, lấy ra một đống cặn còn sót lại không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu từ trong nhẫn trữ vật.
Chính là di hài của đám tu sĩ lấy được từ trong động phủ Thiên Dương trước đó.
Phân thân đã chết, chính là thời điểm tế luyện một phân thân mới lần nữa.
Trong mắt Lý Phàm lóe lên tia sáng.
“Việc đầu tiên phải làm là tìm ra bộ phận thuộc về Hà đạo hữu kia.”
Suy tư một lát, Lý Phàm lập tức có chủ ý.
Sắp xếp sẵn một “Chu Thiên Tinh Đấu trận” sơ sài, sau đó đổ đống cặn còn sót lại này vào trong.
Chỉ thấy chút cặn dư lại đó lập tức như biến thành chu thiên tinh trần, nổi lơ lửng xoay tròn quanh trung tâm.
Sau đó Lý Phàm gia tăng tần suất chuyển vận của trận pháp.
Phần cặn kia xoay tròn ngày càng nhanh.
Rất nhanh, những phần cặn này tạo thành quỹ đạo chuyển động của riêng nó, phân biệt rõ ràng.
Lý Phàm cẩn thận tách khí tức của Hà Chính Hạo.
Trộn lẫn cặn còn như cũ với một vài cặn khác với nhau.
Lý Phàm kiên nhẫn lặp lại trình tự.
Đã hơn nửa ngày trôi qua, cuối cùng tách ra được di hài của Hà Chính Hạo.
Cực Thượng Cốt, Thiên Linh Nhũ, Toái Cốt Bảo Cân, Thiên Tinh Linh Sa…
Lý Phàm lấy từng loại vật liệu đã chuẩn bị xong từ trước ra.
Bắt đầu luyện chế.
“Dựa theo giảng giải rõ ràng trên “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”, khi tước đoạt tu sĩ đã chết, sẽ lập tức cảm ứng được một vài ký ức khi còn sống.”
“Nói tóm lại, thứ có giá trị càng lớn đối với tu sĩ khi còn sống, xác suất xuất hiện càng nhỏ.”
“Vì vậy, cụ thể có thể tước đoạt được cái gì, vận may chiếm một phần rất lớn.”
“Khi còn sống Hà Chính Hạo đã định thay đổi công pháp, rõ ràng không tính là xem trọng “Tọa Sơn Quyết” này.”
“Xác suất ta thành công khiến nó xuất hiện vẫn rất lớn.”
Lý Phàm vừa nghĩ vừa bắt đầu ngưng tụ phân thân.
Xương cốt, cơ quan nội tạng, làn da, lông tóc…
Chậm rãi thành hình.
Cuối cùng vẫn dựa theo dáng vẻ phân thân trước đó, tạo ra gương mặt.
Lý Phàm hài lòng khẽ gật đầu, chỉ tay vào đỉnh đầu của phân thân.
“Trảm!”
Khác với trước đó, lần này, sau khi ý thức kết nối với phân thân xong.
Trong đầu Lý Phàm chợt hiện ra rất nhiều cảnh tượng đã ố vàng.
Như là bức họa cũ kỹ cất giấu kỹ càng.
Có cái chỉ hơi xa xưa một chút, có cái loang lổ lốm đốm, tàn tạ rách rươi không chịu nổi.
Nhưng đều lóe lên rồi biến mất.
Lý Phàm tập trung toàn bộ tinh thần, cẩn trọng phân biệt phần nào có tồn tại của “Tọa Sơn Quyết”.
Số lượng hình ảnh xuất hiện ngày càng ít, đồng thời bắt đầu chấn động kịch liệt.
Trong lòng Lý Phàm vẫn không bị lay động.
Không phải “Tọa Sơn Quyết” thì hắn không cần.
Rốt cuộc, làm vận may của hắn bùng nổ một phen.
Khoảnh khắc ngay trước khi toàn bộ cảnh tượng sắp biến mất, Lý Phàm đã thấy được.
Cảnh tượng sau khi Hà Chính Hạo trẻ tuổi thăm dò động phủ, cầm ngọc giản trong tay, vẻ mặt vui mừng.
Ánh mắt Lý Phàm hiện lên một tia sáng.
“Chính là ngươi!”
Suy nghĩ hệt như dã thú đã đợi chờ con mồi từ lâu, đột ngột cắn nuốt cảnh tượng đã ố vàng không trọn vẹn này.
Vô số tin tức xuất hiện trong đầu óc Lý Phàm như nước chảy.
Lý Phàm chậm rãi tiêu hóa chúng.
Hồi lâu sau, Lý Phàm mở mắt ra, trong mắt lộ vẻ khác lạ.
“Hóa ra “Tọa Sơn Quyết” này không phải công pháp nhân tu!”
Lý Phàm không có ý oán giận.
Mà là Tọa Sơn Quyết này, ban đầu quả thật không phải do tu sĩ sáng lập.
Cụ thể từ đâu mà đến, đã không thể kiểm tra.
Nhưng căn cứ vào ghi chép trong công pháp, Tọa Sơn Quyết sơ bản muốn tăng lên cảnh giới chỉ có dựa vào “tọa sơn”.
Dựa vào ngọn núi tuyển định không ngừng tăng lên độ cao, từ đó đạt được tu vi phản hồi tương ứng.
Quá trình này quá mức dài lâu.
Lúc thượng cổ, núi sông không vô cớ dễ đổi như bây giờ.
Một đỉnh núi thường thường qua mấy ngàn năm, độ cao mới có thể tăng trưởng được một xíu.
Tọa Sơn Quyết nếu không phải việc làm vui đùa, như vậy thay vì nói là để cho người ta tu luyện.
Không bằng nói là cho cây cối, đất đá trên núi sử dụng.
Nhưng theo Lý Phàm biết, Tu Tiên giới hiện nay, ngoại trừ người thì không có cỏ cây tinh quái, yêu thú dị hình gì cả.
Những dị thú hơi cường đại cũng chỉ là dựa vào huyết mạch trong cơ thể mới có thể khống chế một tia lực lượng siêu phàm.
Nhưng lại tuyệt đối không thể tu luyện.
“Chẳng lẽ nói, lúc ban đầu, thế giới này cũng tồn tại tinh quái? Chỉ có điều sau đó lại xuất hiện biến cố gì đó, tất cả yêu thú đều biến mất.” Lý Phàm không khỏi suy đoán nói.
Nhưng bất kể sự thật như thế nào đều liên quan không lớn đến Tọa Sơn Quyết Lý Phàm tu hành. Hắn cũng chỉ là suy nghĩ viển vông một phen, miệt mài theo đuổi cũng vô dụng.
Tọa Sơn Quyết bản đầu, tu sĩ căn bản không thể dùng để tu luyện.