Tiêu Hằng vội vàng nói: “Tiền bối nói gì vậy, có thể làm việc cho người là vinh hạnh của vãn bối. Nếu không có tiền bối, mấy người bọn ta nào có thể rời Ly giới, bước lên tiên đồ chứ.”
“Huống chi công pháp tu hành của bọn ta vẫn là tiền bối cung cấp.”
“Ân truyền pháp, vãn bối vĩnh viễn không dám quên.”
Lý Phàm chờ Tiêu Hằng nói hết lời mới nói thêm: “Chuyện tu hành chú trọng một bước mau, từng bước mau.”
“Nếu chỉ dựa vào các ngươi tự mình tích góp, sợ rằng còn phải chờ thêm dăm ba năm mới được.”
“Chậm trễ thời gian tu hành mấy năm quý giá nhất, chỉ sợ thành tựu sau này sẽ hoàn toàn khác.”
“Vì vậy...”
Lý Phàm dừng một lúc, tiếp tục nói: “Các ngươi lựa chọn công pháp và kỳ vật bản thân vừa ý trong Thiên Huyền Kính này, ta tới trả tiền.”
“Sau khi lấy được, các ngươi lập tức Trúc Cơ, không cần trì hoãn nữa.”
Tô tiểu muội và Tiêu Hằng đầu tiên là ngẩn người, dường như không kịp phản ứng chuyện tốt cỡ này lại rớt xuống trên đầu mình.
Mà chờ lúc bọn họ lộ vẻ vui mừng, đang muốn dập đầu bái tạ.
Lại nghe thấy Lý Phàm nói: “Tô tiểu muội luôn gọi ta là sư phụ, tuy ta cũng chưa từng ưng thuận, nhưng tóm lại vẫn có một tia tình cảm. Cho nên ta sẽ không đòi nàng độ cống hiến. Xem như chiếu cố của sư phụ đối với đệ tử.”
“Còn ngươi... Độ cống hiến lại coi như ta cho ngươi mượn trước. Sau này ngươi phải thu thập kỳ vật thiên địa cho ta để trả lại. Ngươi có ý kiến gì không?”
Cuộc nói chuyện này, phản ứng của hai người Tô tiểu muội và Tiêu Hằng hoàn toàn khác biệt.
Tô tiểu muội hô to “sư phụ vạn tuế”, sau khi dập đầu liền gấp không chờ nổi vọt tới trước Thiên Huyền Tiểu Kính, lựa chọn công pháp.
Tiêu Hằng nhìn Tô tiểu muội, cười khổ.
Sau đó vẻ mặt nghiêm túc: “Tiền bối nguyện ý cho ta mượn độ cống hiến, để ta Trúc Cơ sớm đã là đại ân di thiên rồi, vãn bối sao lại không biết đủ.”
“Chờ sau khi Trúc Cơ, vãn bối nhất định dốc hết toàn lực, thu tập kỳ vật thiên địa. Để báo ân của tiền bối.”
Lý Phàm nghe vậy chậm rãi gật đầu: “Vậy thì, ngươi cũng đi đi.”
Tiêu Hằng cũng dập đầu, sau đó mới đi đến bên cạnh Thiên Huyền Tiểu Kính cùng lựa chọn với Tô tiểu muội.
Nhìn hai người mặt đầy hưng phấn, ánh mắt Lý Phàm sâu thẳm.
Đãi ngộ của Tô tiểu muội và Tiêu Hằng hoàn toàn khác nhau, tự nhiên là Lý Phàm đang kiểm soát đổi lượng.
Sau khi truyền pháp, theo bọn họ tu vi tăng lên, Lý Phàm có thể đạt được bao nhiêu tu vi phản hồi.
Có xứng đáng với vốn đầu tư ở giai đoạn đầu.
Truyền pháp không hoàn lại và truyền pháp có hoàn lại, phản hồi đạt được lại sẽ khác bao nhiêu.
Cùng số lượng độ cống hiến, tu vi thông qua Tọa Sơn Quyết đầu tư mang đến nhiều hơn, hay là tăng lên khi mình tu hành trong Thiên Huyền Kính mang đến nhiều hơn, vân vân.
Những vấn đề này, Lý Phàm đều cần làm rõ.
Điều này quyết định kế tiếp Lý Phàm sẽ sử dụng đặc tính ‘ngồi không ăn sẵn’ của Tọa Sơn Quyết như thế nào.
Sau Trúc Cơ sơ kỳ, tiêu hao khải linh của Thiên Huyền Kính đã tăng tới một trăm điểm mỗi ngày.
Mà bội suất tăng thêm cũng từ hai mươi bảy lần giảm xuống tới trong khoảng hai mươi lần.
Mà độ khó tu hành của Trúc Cơ kỳ so sánh với Luyện Khí kỳ càng có tăng vọt về chất.
Khấu Hồng, Đạo Huyền Tử đều không phải tài trí bình thường.
Nhưng cũng đều dùng chừng hơn hai trăm năm mới tu luyện đến Trúc Cơ đại viên mãn.
Điều này cũng nói rõ khó khăn của tu hành từ trên mức độ nào đó.
Độ cống hiến tiêu hao thật sự quá lớn.
Tuy Lý Phàm có thể tiên tri tiên giác, dễ dàng kiếm lượng lớn độ cống hiến.
Nhưng cũng phải tính toán kỹ lưỡng mới được.
“Không cần để ý độ cống hiến bao nhiêu, lựa chọn kỳ vật và công pháp các ngươi vừa ý là được.”
Nói là phải tính toán kỹ lưỡng, nhưng Lý Phàm nhìn Tô tiểu muội và Tiêu Hằng vẻ mặt rối rắm vẫn căn dặn.
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, non nửa ngày sau, rốt cuộc là ở Thiên Huyền Kính mênh mông bể sở trong danh sách vật tư, lựa chọn ra những gì mình cần.
Kỳ vật Trúc Cơ Tô tiểu muội lựa chọn là ‘Liệt Viêm Vũ’, Nhân chi kỳ thượng phẩm, giá trị 6000 điểm độ cống hiến.
Công pháp thì lựa chọn thay thế thượng vị của Tâm Nộ Hoả Viêm Công, Tâm Nộ Viêm Diễm Công. Giá trị 6000 điểm độ cống hiến.
Kỳ vật Trúc Cơ Tiêu Hằng lựa chọn là ‘Hành Vân Bi’, Nhân chi kỳ thượng phẩm, giá trị 5500 điểm độ cống hiến.
Công pháp là Xuân Phong Hoá Vũ Quyết. Giá trị 5500 điểm độ cống hiến.
Sau khi hai người chọn xong thì ngoan ngoãn đến bên cạnh Lý Phàm, mắt trông mong nhìn Lý Phàm tính tiền.
Tổng cộng 23000 điểm độ cống hiến.
Tuy Lý Phàm mang trên mình cự khoản hơn chín vạn độ cống hiến cũng phải mí mắt nhảy dựng.
Cũng không trách Hà Chính Hạo tầm nhìn hạn hẹp, thật sự là nuôi không nổi.
Đầu tư cho một tu sĩ Trúc Cơ, ít nhất cần một vạn điểm độ cống hiến.
Lý Phàm còn nhớ, thù lao trấn thủ đảo ở biển Tùng Vân cũng chỉ chừng mấy trăm đến hơn hai ngàn độ cống hiến mỗi năm.
Cho dù còn có một vài khoản thu nhập thêm, hơn một vạn điểm độ cống hiến này.
Ít nhất cũng cần hai ba năm mới có thể tích góp đủ.
Chính mình vất vả đánh liều lâu như vậy, lại tặng cho người khác...
Như này ai nỡ?
“Quả nhiên Tọa Sơn Quyết này không phải công pháp người bình thường có thể tu.” Lý Phàm cảm khái, mua loại bốn vật phẩm này.
Trong nháy mắt, 90000 điểm độ cống hiến chỉ còn lại 67000 điểm, cộng thêm 1100 điểm dư lại trước đó.
Hiện tại Lý Phàm chỉ còn lại 68100 điểm độ cống hiến.
“Các ngươi ở ngay đây trúc cơ, ta hộ pháp cho các ngươi.” Giao đồ cho hai người, Lý Phàm căn dặn.
Hai người vui vẻ vô cùng, lập tức đồng ý.
Cực kỳ yên tâm đối với Lý Phàm, Tô tiểu muội và Tiêu Hằng bèn bế quan trúc cơ ngay trong phòng.
Sát Cơ Vô Tướng tỏa định hai người, Lý Phàm lại lần nữa mượn cơ hội cảm ngộ quá trình trúc cơ.
Tuy là đời này đã trúc cơ xong, nhưng mục đích cuối cùng của Lý Phàm không đơn giản chỉ là dùng vật kỳ địa Thương Hải châu thành tựu đạo cơ.