Bởi vậy cảm ngộ trúc cơ đối với Lý Phàm thì càng nhiều càng tốt.
Thiên phú của hai người thật sự không nhỏ.
Chỉ sau một ngày, theo ảo ảnh một con hỏa điểu thành hình ở đan điền Tô tiểu muội, Tô tiểu muội đã thành công thăng cấp tới Trúc Cơ kỳ.
Cùng lúc đó, Lý Phàm cũng cảm thấy trong cơ thể mình chợt xuất hiện một luồng tu vi tinh thuần.
Hơn nữa không phải chỉ xuất hiện một lần rồi hoàn toàn biến mất.
Mà là giống như suối nước róc rách giữa núi, kế tiếp còn đang không ngừng gia tăng.
Chỉ là biên độ gia tăng trở nên rất nhỏ, gần như có thể xem nhẹ.
Sau khi Tô tiểu muội đột phá, vẻ mặt hưng phấn.
Nhưng cũng biết đúng mực, nhìn thấy Tiêu Hằng còn đang trong quá trình trúc cơ, không hô to gọi nhỏ.
Ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lý Phàm, chờ Tiêu Hằng trúc cơ xong.
Lại qua non nửa ngày, một đám mây màu lam thành hình, Tiêu Hằng cũng chính thức bước vào Trúc Cơ kỳ.
Mà lúc này tu vi phản hồi Tọa Sơn Quyết truyền đến lại chỉ bằng một phần năm của Tô tiểu muội.
Tiếp đó tu vi tăng lên càng khỏi phải nói, gần như bằng không.
Sau khi đột phá, Tiêu Hằng lộ vẻ vui mừng.
Nhưng ngay sau đó vẫn bình tĩnh xuống, lại dập đầu hành lễ với Lý Phàm.
Lý Phàm gật đầu thản nhiên tiếp nhận, theo sau mang theo hai người đi gặp đám người Tô Trường Ngọc.
Tô Trường Ngọc và tỷ muội Ân thị nhìn thấy hai người đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ, đều cảm thấy vui mừng từ trong lòng, luôn miệng chúc mừng.
Mà Triệu Nhị Bảo thì trợn lớn mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người và Lý Phàm, tràn đầy vẻ khó tin.
Sau khi mọi người rộn ràng một hồi, Lý Phàm căn dặn: “Hiện tại chỗ chúng ta đang ở vẫn còn quá mức đơn sơ. Kế tiếp, các ngươi đồng tâm hiệp lực, sáng lập xây dựng một động phủ chân chính ở hồ Minh Nguyệt, để cho mọi người tu hành sau này.”
“Ta sẽ giao cho Tiêu Hằng ngươi 5000 điểm độ cống hiến, vật liệu cần ngươi có thể tự mua ở chỗ Thiên Huyền Tiểu Kính.”
“Ta có việc ra ngoài một chuyến, hy vọng khi trở về có thể nhìn thấy hình dáng động phủ xây dựng xong.”
“Thạch thất dưới đáy hồ còn có một người, là hảo hữu của ta. Có chuyện gì giải quyết không được, các ngươi đi xin ý kiến của hắn là được.”
Mọi người vang dội lĩnh mệnh.
Sau khi chuyển giao 5000 điểm độ cống hiến cho Tiêu Hằng, Lý Phàm lại tốn hai mươi mấy ngày trở về thành Nguyên Đạo.
Vào trong Thiên Huyền Kính, tiêu phí một vạn điểm độ cống hiến mở ra hình thức phụ trợ tu luyện.
Chuyên tâm tu hành Tọa Sơn Quyết.
Thời gian thấm thoát, một trăm ngày vội vàng mà qua.
Trong nháy mắt đã tới neo định năm thứ hai mươi chín.
Lý Phàm từ trong bế quan tỉnh lại, kiểm tra tình hình gia tăng tu vi của mình.
Kết quả làm cho Lý Phàm rất kinh ngạc.
Bởi vì tu vi hơn một trăm ngày tu luyện gia tăng lại chỉ nhiều gấp đôi tu vi phản hồi Tô tiểu muội đột phá.
“Không, hẳn là chưa bằng gấp đôi. Một trăm ngày này, thực lực của Tô tiểu muội và Tiêu Hằng nhất định có gia tăng. Bởi vậy tu vi ta gia tăng, ngoài bản thân ta tu hành được ra, còn có một phần nhỏ là phản hồi của Tọa Sơn Quyết.”
“Có thể đoán được, theo cảnh giới của Tô tiểu muội không ngừng tăng lên, tu vi phản hồi đến còn sẽ cuồn cuộn không ngừng. Cuối cùng hẳn là sau khi bọn họ đạt tới Trúc Cơ viên mãn mới có thể chấm dứt hoàn toàn.”
“Trước tiên có thể rút ra kết luận đơn giản. Độ cống hiến ngang nhau, thông qua tu vi mang đến gia tăng, trên tổng sản lượng còn vượt xa bản thân ta tu luyện đạt được. Nhưng quá trình này lại rất dài lâu. Đầu tư người thiên phú bình thường, thường thường có thể phải cần trăm năm mới có thể hưởng thụ lợi tức hoàn chỉnh.”
“Đầu tư thiên kiêu thiên phú dị bẩm lại có thể rút lại rất ngắn quá trình này.”
“Nhưng bất kể thế nào, Tọa Sơn Quyết truyền pháp, kiếm ổn không lỗ.”
“Như vậy xem ra, dưới tình huống độ cống hiến đủ, phương thức tu hành nhanh nhất là bản thân tu hành trong Thiên Huyền Kính và truyền pháp, ‘ngồi không ăn sẵn’ hai bút cùng vẽ.”
“Đáng tiếc độ cống hiến tiêu hao như vậy thật sự quá lớn, cho dù là hai mươi vạn độ cống hiến cũng không chống đỡ được lâu lắm. Không phải kế lâu dài.”
“Nếu muốn lợi tức của độ cống hiến lớn nhất, hẳn là chính mình không mượn Thiên Huyền Kính tu hành. Toàn bộ độ cống hiến đầu tư vào thiên kiêu, dựa vào tu vi ‘ngồi không ăn sẵn’ phản hồi đạt được gia tăng cảnh giới tu hành.”
“Đáng tiếc thiên kiêu dù sao cũng ít thấy, trước sau hai đời của ta cũng chỉ mới gặp được hai ba người mà thôi.”
“Tốc độ tu hành ắt hẳn còn không nhanh bằng toàn bộ dùng khải linh tu hành.”
Suy nghĩ của Lý Phàm chợt ngựng, lại nghĩ tới tình huống của Tiêu Hằng.
“Truyền pháp có hoàn lại cũng có thể có tu vi phản hồi. Hơn nữa nếu có thể bảo đảm an toàn thu hồi độ cống hiến, chẳng phải tương đương không vốn vạn lời rồi sao?”
“Nếu lại thu thêm một tí phí dụng...”
“Chắc chắn nhất định sẽ có rất nhiều tu sĩ khốn đốn ở bình cảnh, cấp bách muốn đột phá nguyện ý tiêu tốn một chút đại giới bé nhỏ không đáng kể, sớm đạt được công pháp hoặc là kỳ vật.”
“Ta có Sát Cơ Vô Tướng, không sợ những tu sĩ này chạy trốn. Tô tiểu muội và Tiêu Hằng là hai đại hộ pháp dưới trướng ta, gặp được người quá hạn không trả, tới cửa thúc giục thu cũng không cần ta tự mình động thủ.”
“Nếu gặp được thiên kiêu chân chính, cung cấp ta không trả lại cũng không phải không thể...”
“Tốt! Tốt!”
Lý Phàm càng nghĩ càng hưng phấn, không khỏi buột miệng thốt lên.
“Tọa Sơn Quyết thật sự là một công pháp tốt!”
“Thần công như vậy, Hà đạo hữu ngươi lại không biết dùng, thật đúng là phí phạm của trời!”
Ý tưởng thì tốt, chỉ có điều trước khi chính thức thực hiện còn có rất nhiều vấn đề cấp bách phải giải quyết.
Ví dụ như, Vạn Tiên Minh hiện nay có loại tổ chức tương tự nào tồn tại hay không.
Bản thân làm vậy có thể đụng vào lợi ích của người khác, sau đó bị đại năng tùy tay đánh giết hay không.
Sau khi xem xét một phen, Lý Phàm lại yên lòng.