Hiện nay, Vạn Tiên Minh còn không tồn tại hành vi vay mượn quy mô lớn, có tổ chức.
Một là vì, thu hoạch độ cống hiến quá khó khăn.
Miễn cưỡng duy trì bản thân tu hành đã rất không dễ dàng, chỗ nào còn thừa độ cống hiến cho người khác mượn.
Mà một nguyên nhân rất quan trọng khác là cho mượn thì dễ, muốn thu hồi lại khó lắm.
Tu Tiên giới lớn như vậy, thủ đoạn ẩn giấu thân hình của tu sĩ càng là nhiều không đếm xuể.
Tùy tiện trốn đến trong sơn lĩnh hẻo lánh nào đó, bế quan mười năm năm năm là không trả.
Có thể có cách nào?
Có lẽ có thể có tu sĩ cường đại có thể định vị chính xác, nhưng bọn họ chắc hẳn là lấy tu vi bản thân làm trọng, khinh thường làm loại chuyện đã phân thần lại không có bao nhiêu lợi ích thực tế này.
Nhưng bọn họ không nguyện ý, Lý Phàm lại rất nguyện ý.
Trên đường trở về hồ Minh Nguyệt, Lý Phàm đã bắt đầu lên đủ loại mưu hoa tương lai trong đầu.
Hơn hai mươi ngày sau, Lý Phàm về tới hồ Minh Nguyệt.
Hơn bốn mươi ngày, động phủ dưới đáy hồ đã tu sửa được kha khá.
Nhưng chỉ là một số kiến trúc hoa lệ bên ngoài mà thôi, ngoài trận kỳ Vạn Tiên ra, những thủ đoạn phòng vệ còn lại cũng không có cái nào.
Suy nghĩ xuất phát từ bề ngoài và an toàn trong tương lai, Lý Phàm lại tiêu vốn gốc, tiêu tốn hai vạn điểm độ cống hiến.
Mua một ‘đại trận Khảm Linh Huyễn Ba’ hoàn chỉnh trong Thiên Huyền Kính.
Trận pháp khác với trận kỳ Vạn Tiên trước đó, một khi bố trí thì không thể di chuyển nữa.
Thích hợp dựa nước mà xây, đại trận có công hiệu che giấu, phòng hộ, ngăn địch, vân vân.
Toàn lực kích phát, nghe nói đủ để chống đỡ công kích của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Lý Phàm tự mình bố trí.
Sau khi ‘đại trận Khảm Linh Huyễn Ba’ thành công mở ra, nhìn một tầng vòng phòng hộ màu lam nhạt phía trên động phủ dưới đáy hồ.
Trong lòng Lý Phàm kiên định hơn nhiều.
Động phủ chính thức hoàn thành, một phen chúc mừng tất nhiên chắc chắn không thể thiếu.
Mọi người tụ tập ở cửa động phủ, nhìn tòa kiến trúc tốn tâm huyết mấy chục ngày này, trên mặt đều không khỏi hưng phấn.
Lý Phàm nhìn, lại cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Vì thế mua thêm một tấm biển ngọc, hai cây trụ ngọc từ trong Thiên Huyền Tiểu Kính.
Sau khi thu xếp thỏa đáng.
Định Hải Thần Kiếm từ trong đan điền bay ra, Lý Phàm múa bút thoăn thoắt.
Trụ ngọc bên trái viết bốn chữ lớn ‘từ bi độ pháp’.
Trụ ngọc bên phải viết bốn chữ lớn ‘cứu khổ cứu nạn’.
Cuối cùng viết lên trên biển ngọc ba chữ ‘Minh Nguyệt cung’.
Lý Phàm thu hồi thủy kiếm màu lam, nhìn kiệt tác của chính mình, hài lòng gật gật đầu.
Mà đám người Tô tiểu muội nhìn đề tự của Lý Phàm đều động dung thất thần.
Tô tiểu muội mắt đầy sao nhỏ, Tiêu Hằng, Tô Trường Ngọc cũng bị khí độ trong lời thuyết phục, không kiềm chế được.
“Từ bi độ pháp, cứu khổ cứu nạn...” Mà làm người lăn lộn trong Tu Tiên giới lâu nhất trong mọi người, Triệu Nhị Bảo càng có thể hiểu sức nặng của tám chữ này hơn mọi người.
Thế là càng thêm làm không rõ tu vi của Lý Phàm, trong lòng tức khắc không dám có một chút tâm tư nhỏ nào.
Dẫn đầu mọi người đi vào Minh Nguyệt cung, tham quan động phủ mới xây dựng này.
Minh Nguyệt cung chiếm phạm vi năm dặm.
Kiến trúc chủ đề được sắp xếp theo hình bán chữ thập.
Trung tâm nhất là Minh Nguyệt điện, trong kế hoạch là nơi dùng để nghị sự, thiết đãi.
Hai bên trái phải phân bố chỗ ở của mọi người.
Mà một loạt kiến trúc phía sau Minh Nguyệt điện thì dùng để đặt Thiên Huyền Kính, thu xếp bảo tồn cổ vật đạo vận, chỗ Lý Phàm bế quan, vân vân.
Trước mắt Minh Nguyệt cung vẫn chỉ là một cái vỏ rỗng, trang trí bên trong, bàn ghế gì đó đều không có.
Chỉ bốn mươi ngày mà có thể làm đến mức này, Lý Phàm đã rất hài lòng.
Ngoại trừ tác dụng của 5000 điểm độ cống hiến, tỷ muội Ân Nguyệt Đình và Tôn Chương của Thiên Bảo lâu đều bỏ sức rất lớn.
Đặc biệt là Tôn Chương, bố cục kiến trúc của Minh Nguyệt cung này vẫn là do hắn tỉ mỉ thiết kế.
Sau khi phân phó mọi người thời gian kế tiếp mau chóng trang trí hoàn chỉnh Minh Nguyệt cung.
Lý Phàm đi tới chỗ bế quan.
Phân thân từ sau khi Minh Nguyệt cung hoàn thành thì vẫn luôn ở đây.
Không phải ngây người mà là đang phá giải pháp trận phong ấn trên hộp đen nhỏ Trương Chí Lương giao cho Lý Phàm.
Có lẽ do phân thân này đã lấy đi một phần thiên phú trên trận pháp của Hà Chính Hạo, phá giải nhanh hơn dự tính của Trương Chí Lương rất nhiều.
Lý Phàm phỏng đoán, lại qua chừng hơn nửa năm nữa là có thể giải trừ phong ấn.
Trong này có những thứ gì, Lý Phàm vẫn khá mong chờ.
Thời gian kế tiếp, mọi người Minh Nguyệt cung vẫn cực kỳ bận rộn.
Cùng lúc trang hoàng Minh Nguyệt cung lớn như vậy càng thêm phong phú, cũng an toàn hoàn thành di dời hơn vạn món cổ vật đạo vận.
Cùng lúc đó, Lý Phàm lại lặng lẽ một mình đi tới thành Nguyên Đạo, bắt đầu rải tin tức.
Dần dần, rất nhiều tu sĩ Luyện Khí của Vạn Tiên Minh đều đã biết biên thuỳ châu Nguyên Đạo có một hồ Minh Nguyệt tám trăm dặm.
Trong Hồ Minh Nguyệt có một tòa Minh Nguyệt cung.
Chỉ cần một chút đại giới nhỏ bé không đáng kể, tu sĩ Luyện Khí viên mãn có thể mượn được công pháp và kỳ vật Trúc Cơ trong Minh Nguyệt cung, sớm trúc cơ.
Chờ sau khi trúc cơ lại từ từ hoàn lại giá trị độ cống hiến tương ứng là được.
Phải biết rằng, tốc độ tu sĩ Trúc Cơ kiếm độ cống hiến nhanh hơn tu sĩ Luyện Khí rất nhiều.
Lợi tức một năm 36% so sánh với lợi ích trúc cơ sớm mấy năm mang đến quả thực có thể xem nhẹ không kể đến.
Chuyện này nghe quá tốt, đến mức rõ ràng giống như âm mưu.
Cho nên phần lớn tu sĩ Luyện Khí đều chỉ cười cho qua chuyện.
Chỉ là truyền bá rộng rồi cũng sẽ có một hai người ghi nhớ chuyện này trong lòng.
...
Ba tháng sau.
Minh Nguyệt cung.
Trong bảo khố dưới lòng đất phía sau Minh Nguyệt điện.
Mấy vạn món cổ vật đạo vận bày trí chỉnh tề.