Lý Phàm đang bố trí trận pháp xung quanh những cổ vật này.
Bởi vì số lượng cổ vật đạo vận thu thập còn hơi ít, cho nên trước mắt vẫn chưa thể phục hiện đạo vận hoàn chỉnh.
Vì vậy Lý Phàm nghĩ tới một loại trận pháp tên là ‘Kiến Vi Tri Trứ’.
Công dụng duy nhất của trận pháp này là có thể tiến hành phóng đại dao động linh khí, vận luật pháp tắc, vân vân ở mức độ nhất định.
Tuy dựa vào trình độ người bày trận sẽ có mức độ sai lệch nhất định.
Nhưng đã đủ Lý Phàm tham ngộ một chưởng lấp biển kia rồi.
Lúc Lý Phàm tập trung tinh thần bày trận, lại nghe thấy phía trên hồ Minh Nguyệt mơ hồ truyền đến một âm thanh.
“Vãn bối Sở Tinh Dương, cầu kiến các tiền bối Minh Nguyệt cung!”
“Vãn bối Sở Tinh Dương, cầu kiến các tiền bối Minh Nguyệt cung!”
Liên tục mấy lần, không ngừng vang vọng.
Lý Phàm hơi mỉm cười.
Qua lâu như vậy, cuối cùng cũng có vị khách hàng đầu tiên tới cửa rồi.
Song cũng không cần hắn phải tự mình xuất hiện.
Hắn sớm đã bố trí sẵn, yên tĩnh chờ Sở Tinh Dương lên sân khấu.
...
Phía trên hồ Minh Nguyệt, sau khi Sở Tinh Dương liên tục hét lên mấy tiếng thì trong lòng thấp thỏm vô cùng.
Minh Nguyệt cung này xuất hiện quỷ dị, giống như đột nhiên toát ra.
Tu sĩ châu Nguyên Đạo biết rất ít về nó.
Mà có tin tưởng có thể cho mượn ra kỳ vật và công pháp Trúc Cơ, không lo lắng vấn đề truy hồi, nhất định là một thế lực khổng lồ.
Sở Tinh Dương chỉ là một tu sĩ Luyện Khí viên mãn nho nhỏ, tới trước cửa một thế lực lớn như vậy hô to gọi nhỏ, tự nhiên là sợ hãi đến cực điểm.
Huống chi, cũng còn chưa biết chuyện Minh Nguyệt cung có thể cho mượn công pháp rốt cuộc là thật hay giả.
Nhưng Sở Tinh Dương lại không có lựa chọn nào khác.
Hắn nhất định phải tới nơi này thử.
Nếu cứ như trước đây, làm nhiệm vụ, tích góp độ cống hiến.
Ít nhất còn phải hai ba năm nữa mới có thể trúc cơ thành công.
Quá lâu! Căn bản không kịp!
Vừa nghĩ tới hình ảnh thanh mai trúc mã của mình triền miên bên một nam nhân khác.
Trong lòng Sở Tinh Dương chợt dấy lên lửa giận vô tận.
Vì sao? Không phải chỉ là vì đối phương là tu sĩ Trúc Cơ, mà mình chỉ là tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ thôi ư.
Ba tháng sau, hai người đại hôn.
Chính mình nhất định phải trúc cơ thành công trước thời gian đó.
Sau đó, ở trên hôn lễ, cướp nàng về!
Sở Tinh Dương oán hận nghĩ.
Lúc hắn đang đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp mình và thanh mai trúc mã song túc song phi, lại bỗng nhiên phát hiện một bóng dáng lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng mình.
Theo sau, bản thân không hề có sức phản kháng, bị người đó xách lên.
“Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng!”
Sở Tinh Dương vội vàng hô to.
“Đừng ồn! Ngươi lớn tuổi như này rồi mà sao lá gan lại nhỏ thế!”
Âm thanh thanh thúy, tràn ngập tính trẻ con.
Sở Tinh Dương định thần nhìn, lúc này mới phát hiện, thì ra người giữ chặt mình lại là một nữ oa oa mặc quần áo màu đỏ rực, chỉ mới chừng bảy tám tuổi!
Càng làm cho Sở Tinh Dương kinh sợ hơn là, nữ oa oa này thế mà là tu vi Trúc Cơ kỳ!
Trúc Cơ kỳ bảy tám tuổi!
Tuổi nhỏ như thế mà đã Trúc Cơ. Vậy thì người còn lại trong Minh Nguyệt cung lại sẽ có tu vi ra sao?
Minh Nguyệt cung chủ, lại sẽ là tu sĩ đại thần thông cỡ nào?
Khó trách dám cho mượn ra ngoài kỳ vật và công pháp Trúc Cơ, không sợ thu về không được!
Sở Tinh Dương đầu váng mắt hoa, trong lòng lập tức dâng lên ý sợ khôn cùng.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại trở nên vô cùng chờ mong.
Xem ra, chuyện Minh Nguyệt cung cho mượn ra ngoài công pháp không phải âm mưu!
Trong lòng bất ổn, Sở Tinh Dương bị xách vào trong hồ.
Xuyên qua vòng bảo hộ màu lam, đi vào trước cửa chính Minh Nguyệt cung.
Sở Tinh Dương lại lần nữa bị kinh sợ sâu sắc.
Từ bi độ pháp!
Cứu khổ cứu nạn!
Đây là khí phách và lòng dạ bậc nào mới dám viết tám chữ lớn này ở cửa!
Sở Tinh Dương càng xem càng cảm thấy tám chữ này huyền ảo vô cùng, giống như trong đó ẩn chứa đại đạo thông thiên.
Trong lòng càng thêm kính nể Minh Nguyệt cung chủ thần bí.
Đi theo tiểu nữ oa...
Không, đi theo Trúc Cơ tiền bối.
Sở Tinh Dương vòng qua đại điện trung tâm, đi vào trong một lầu các nhỏ bên phải.
Trong lầu các, phía trước ngồi hai nữ tử thoạt nhìn giống nhau như đúc.
Dáng người yểu điệu, da trắng hơn tuyết.
Vẻ đẹp dung mạo hơn xa thanh mai trúc mã của mình!
Sở Tinh Dương không kiềm được nhìn ngây người, trực tiếp ngơ ra.
Cuối cùng sau khi ăn một bạt tai của tiểu tiền bối bên cạnh, hắn mới tỉnh táo lại.
Dưới sự hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống tạ tội.
“Tu vi hai vị tiên nữ này ta đều nhìn không ra, chắc hẳn là tu sĩ Kim Đan kỳ. Sao ta lại nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí?”
“Nếu chọc đối phương chán ghét, vừa giận lên thì...”
Nghĩ đến đây, Sở Tinh Dương không khỏi run lập cập.
May mà hai vị tiên nữ này không trách tội hắn.
Mà là dò hỏi tên của hắn.
Và nguyên nhân đi vào Minh Nguyệt cung tìm mượn công pháp.
Sở Tinh Dương tự nhiên thành thật khai báo đầu đuôi ngọn nguồn.
Sau khi hỏi rõ ràng ngọn nguồn, bóng dáng hai tiên nữ lại biến mất, không biết đã đi nơi nào.
Chỉ để lại Trúc Cơ tiểu tiền bối hung tợn nhìn chằm chằm chính mình.
Trán Sở Tinh Dương ứa ra mồ hôi lạnh, không dám lỗ mãng, chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi tại chỗ.
...
“Tỷ tỷ, ngươi xem người này, mượn công pháp và kỳ vật muốn đi cướp dâu đó. Đây có phải khách hàng nguy hiểm cao trong lời của tiền bối không? Có phải chúng ta không thể đáp ứng thỉnh cầu của hắn, cho hắn mượn đồ không?” Ân Vũ Trân nghiêng đầu hỏi.
“Chuyện này thì ngươi sai rồi, tiểu muội. Ngươi nghĩ xem, hắn lựa chọn náo loạn trong ngày người khác đại hỉ.”
“Cho dù cướp dâu thất bại, người khác nhiều nhất cũng chỉ đánh hắn một trận, không đến mức giết hắn.”
“Hơn nữa người này hai mươi tám tuổi, cũng đã Luyện Khí viên mãn. Tính ra là khách hàng chất lượng cao như lời tiền bối.”