Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 213 - Chương 213. Độ Pháp Minh Nguyệt Cung (3)

Chương 213. Độ pháp Minh Nguyệt cung (3) Chương 213. Độ pháp Minh Nguyệt cung (3)

“Lại là khách hàng tới cửa đầu tiên của Minh Nguyệt cung chúng ta...”

“Ừm, mối làm ăn này có thể làm.”

Ân Nguyệt Đình kết luận.

“Đây là kỳ vật và công pháp hắn cần. Ngươi tới chỗ tiền bối mang tới.”

Ân Vũ Trân gật đầu, nhận lấy tờ giấy tỷ tỷ viết, một đường chạy chậm, đi tới nơi Lý Phàm bế quan.

“Việc này ta đã biết. Ngươi cầm đồ đi đi.”

Còn chưa nói chuyện, một cái nhẫn trữ vật đã bay lại.

Ân Vũ Trân thè lưỡi, hành lễ về phía bên trong.

Tiếp đó cũng đầu không quay tức tốc trở về.

“Tiểu muội, ngươi dự cảm xem, kết quả cho mượn thứ này là cát hay hung.”

Ân Nguyệt Đình hỏi.

Ân Vũ Trân cầm nhẫn trữ vật, nhắm mắt cảm ứng.

Lông mi khẽ run, một lúc lâu sau, Ân Vũ Trân lộ vẻ vui mừng: “Tiểu cát! Tỷ tỷ, có thể cho mượn!”

Ân Nguyệt Đình cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm nhẫn trữ vật, đi ra bị trận pháp che lấp phòng, đi tới trước mặt Sở Tinh Dương.

“Nhân chi kỳ trung phẩm: ‘Bất Phẫn Vẫn’. Công pháp Trúc Cơ: Tử Diệu Tinh Quang.”

“Hai loại đồ vật ngươi cần đều nằm trong nhẫn trữ vật này.”

“Tổng cộng trị giá 9500 điểm độ cống hiến. Ngươi lựa chọn trả thế nào?”

Sở Tinh Dương nhìn nhẫn trữ vật trong tay Ân Nguyệt Đình, đôi mắt đều sáng lên.

Kế tiếp nhân sinh hy vọng tất cả tại này cái nhẫn trữ vật phía trên, Sở Tinh Dương cắn răng, nói: “Ta lựa chọn mỗi tháng trả một lần, trả hết trong ba năm.”

Ân Nguyệt Đình gật đầu, lấy ra một tờ khế thư.

“Tới, ký nó là ngươi có thể cầm nhẫn trữ vật này đi.”

Vẻ mặt Sở Tinh Dương kích động, chỉ tùy ý nhìn sơ qua khế thư rồi viết tên mình lên trên.

“Nhớ chuyển độ cống hiến cho ta vào thời gian này mỗi tháng. Nếu không, ta tự mình tới cửa tìm ngươi đòi. Hiểu chưa!”

“Nhưng đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, Tu Tiên giới tuy lớn. Nhưng đã thiếu nợ Minh Nguyệt cung bọn ta thì cũng không có nơi dung thân cho ngươi đâu!”

Tô tiểu muội bên cạnh như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm Sở Tinh Dương nói.

Sở Tinh Dương run bần bật, vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Sau khi lấy được nhẫn trữ vật, Sở Tinh Dương gần như lệ nóng doanh tròng.

Lúc đi ra Minh Nguyệt cung lại vái lạy hai trụ ngọc trước cửa một cái.

Sau đó vẻ mặt kiên nghị, phi độn mà đi.

Lại tìm một nơi an toàn, trúc cơ thôi.

“Hì hì, ta biểu diễn còn được chứ!” Tô tiểu muội thấy người đã đi mất, lúc này mới xoa mặt nhỏ, tranh công nói.

“Nhưng mà, chúng ta làm như vậy thật sự đáng tin hả? Đây là 9500 điểm độ cống hiến lận đó! Thật sự thu về được hở? Nếu người này bất lình lình ngoẻo trên đường thì làm sao?”

Sau đó Tô tiểu muội lại có chút phiền não hỏi.

“Mối làm ăn đầu tiên tới cửa, cho dù lỗ vốn cũng phải làm.” Cảm ứng Sở Tinh Dương đang ở Trúc Cơ, Lý Phàm không khỏi cảm thán nói.

Thực ra chuyện thực hiện hành vi độ pháp có hoàn trả quy mô lớn Tu Tiên giới có được hay không, trong lòng Lý Phàm cũng không chắc.

Nhưng hắn có đủ chi phí thử lỗi, có thể đi yên tâm dũng cảm thử nghiệm.

Thế nên, trong lòng Lý Phàm không thấy lãng phí chút nào.

Để nghiệp vụ Minh Nguyệt cung triển khai càng tốt, Lý Phàm còn tự mình thiết kế hai loại đạo cụ nhỏ, cũng mời chuyên gia chế tác một nhóm dự phòng.

Loại thứ nhất tên là ‘Minh Ngọc phù’. Linh phù kích phát là có thể cảm ứng được vị trí của người mượn pháp. Thậm chí có thể xem rõ ràng nhất cử nhất động của mục tiêu. Giảm thiểu rất lớn độ khó của công việc giục nợ.

Thực ra bản thân ‘Minh Ngọc phù’ cũng không có chỗ huyền diệu gì cả. Bản chất của nó chỉ là một linh phù cộng hưởng cảm giác mà thôi. Thứ chân chính hữu dụng là thần thông ‘Sát Cơ Vô Tướng’ của Lý Phàm.

Thần thông này là hắn quan sát sát cơ thiên địa, bỏ bao công sức suốt mấy chục năm mới ngộ ra được. Không hề theo hắn hóa đi công lực Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương mà biến mất.

Nói cho cùng, công pháp chỉ là công cụ để hắn có thể quan sát được khí cơ thiên địa. Mà ‘Sát Cơ Vô Tướng’ lại là ứng dụng mô phỏng của hắn sau khi lĩnh ngộ sát cơ thiên địa lĩnh ngộ. Đã trở thành tồn tại như bản năng của Lý Phàm. Giống như Phược Trùng, cho dù không có một xíu tu vi nào cũng có thể thi triển.

Đây cũng hẳn là nguyên nhân ‘Hoàn Chân’ đơn độc liệt nó vào một cột.

Còn loại thứ hai thì tên là ‘Uy Hiếp phù’. Cân nhắc đến việc sau này có thể sẽ gặp phải loại tu sĩ cố ý khất nợ không trả, suốt ngày tránh trong mấy nơi không thể động thủ như thành Nguyên Đạo.

Lý Phàm cố ý chế tạo một nhóm ‘Uy Hiếp phù’. Bản chất của nó cũng rất đơn giản, chỉ là một bùa chú đưa tin sau khi xem thì cháy bình thường thôi. Chân chính có thể tạo thành uy hiếp là một câu thiết định sẵn trong bùa chú.

“Nếu khăng khăng không trả, cố ý trốn nợ. Minh Nguyệt cung sẽ báo mất công pháp tu hành của ngươi lên Hộ Pháp đường của Vạn Tiên Minh!”

Bởi vì công pháp là Lý Phàm đổi, do đó Lý Phàm có thể báo cáo lên Vạn Tiên Minh, công pháp đổi lúc trước đã thất lạc. Về phần công việc thu về công pháp, tự nhiên là do Hộ Pháp đường thần bí khó lường, làm người sợ hãi ra mặt.

Đây là chiêu thức lưỡng bại câu thương. Sau khi công pháp làm mất bị thu về, quyền sở hữu tự nhiên quay về sở hữu của Vạn Tiên Minh.

Người trốn nợ sẽ mất đi sinh mệnh của mình, mà Minh Nguyệt cung sẽ tổn thất một số độ cống hiến.

Tin tưởng phàm là người tu hành có chút lý trí tồn tại đều sẽ biết nên lựa chọn thế nào.

Về phần vì sao cố ý chế tạo ra hai loại bùa chú này, chính là vì tạo ra một loại cảm giác thần bí.

Một tấm bùa chú bay ra, tu sĩ vốn đang trốn trong khu an toàn, dương dương tự đắc không chịu trả nợ, thình lình sắc mặt đại biến. Sau một trận nghiến răng nghiến lợi, từ đây chỉ có thể ngoan ngoãn làm công trả nợ.

Một màn cực kỳ có tính đề tài này chắc chắn có thể hấp dẫn rất nhiều tu sĩ, tự phát đi hỏi thăm nghe ngóng về Minh Nguyệt cung.

Bình Luận (0)
Comment