Cùng lúc nổi lên tác dụng tuyên truyền, cũng có thể tạo nên hình tượng thần bí khó lường của Minh Nguyệt cung trong lòng tu sĩ.
Trong cảm nhận của Lý Phàm, nhân tố mấu chốt nhất kìm hãm đại nghiệp độ pháp của Minh Nguyệt cung phát triển có hai cái.
Một là hiện tại độ cống hiến của bản thân Lý Phàm quá ít, sau khi Sở Tinh Dương độ pháp có hoàn trả. Trên người hắn chỉ còn lại 23600 điểm độ cống hiến đáng thương. Tính đâu ra đấy cũng chỉ có thể độ pháp hai tu sĩ Luyện Khí viên mãn nữa. Mà thu hồi độ cống hiến hễ tí là cần hai ba năm.
Không có đủ nhiều độ cống hiến tiến hành quay vòng, muốn phát triển nghiệp vụ Minh Nguyệt cung với quy mô lớn căn bản là một chuyện chê cười. Mà tiểu đánh tiểu nháo lại và Lý Phàm ước nguyện ban đầu tương vi phạm.
“Hy vọng hộp đen nhỏ của Trương Chí Lương có thể mang đến cho ta một vài bất ngờ.” Lý Phàm cảm ứng bên phân thân còn hơn hai tháng nữa là có thể cởi bỏ phong ấn trận pháp, trong lòng không nhịn được nghĩ.
Mà nhân tố kiềm hãm thứ hai chính là chiến lực dưới trướng Lý Phàm quá ít. Một khi nghiệp vụ lớn hơn, khó tránh sẽ xuất hiện tình huống nhân thủ không đủ. Ảnh hưởng đến hiệu suất giục nợ độ cống hiến.
Song chuyện này trước mắt k lại hông có biện pháp gì tốt để giải quyết.
Trong suy nghĩ của Lý Phàm, nếu có thể tiến hành hợp tác với thế lực lớn nào đó ở châu Đạo Nguyên, chia một phần lợi nhuận ra cho đối phương.
Hai vấn đề khó nhằn này đều sẽ giải quyết dễ dàng. Tiếc là, thực lực Trúc Cơ sơ kỳ của Lý Phàm hiện tại thật sự quá mức nhỏ yếu. Loại chuyện bảo hổ lột da này, Lý Phàm cũng sẽ không làm.
Khoảng thời gian kế tiếp, ngoài Sở Tinh Dương ra, thế mà chỉ có một tu sĩ Luyện Khí viên mãn tới cửa xin giúp đỡ.
Nhưng sau khi trải qua một phen đánh giá cẩn thận của tỷ muội Ân gia thì từ chối người này.
Sau khi tuyên bố đối phương và Minh Nguyệt cung không đủ duyên pháp, để Tô tiểu muội ra mặt, đuổi người này đi.
“Xem ra vẫn phải chờ Sở Tinh Dương cướp hôn trên hôn lễ, nhất chiến thành danh mới được.” Trong lòng Lý Phàm yên lặng nghĩ.
Vì bảo đảm khách hàng đầu tiên của Minh Nguyệt cung có thể thắng từ trận đầu, từ đó tạo thành hiệu ứng oanh động lớn hơn. Lý Phàm quyết định, thời điểm tất yếu có thể âm thầm giúp Sở Tinh Dương một phen.
Đại kế độ pháp của Minh Nguyệt cung còn chưa triển khai, Lý Phàm lúc này đứng sừng sững trong bảo khố dưới lòng đất, yên lặng cảm nhận mấy vạn món cổ vật đạo vận cộng minh.
Trận pháp ‘Kiến Vi Tri Trứ’ đã bố trí xong.
Trải qua phóng đại của trận pháp, cường độ đạo vận của Phúc Hải Nhất Chưởng đã đủ để được cảm nhận.
Một ngày, hai ngày...
Sau khi đứng lặng bảy ngày, trên mặt Lý Phàm hiện lên một tia xấu hổ.
“Ừm… Lấy thiên tư của ta, muốn cảm ngộ ra thần thông từ trong một sợi đạo vận này. Vẫn có phần miễn cưỡng.”
“Chỉ có điều, may mà ta không phải một thân một mình.”
Lập tức, Lý Phàm không hề do dự, gọi hai người Tiêu Hằng và Tô tiểu muội vào.
“Các ngươi vất vả thu tập cổ vật đạo vận mấy năm, hiện giờ trải qua trận pháp của ta thêm vào, cuối cùng có thể hình thành cộng minh đủ cường đại.”
“Trong một sợi đạo vận này, ẩn chứa thiên đại cơ duyên.”
“Còn các ngươi có thể ngộ ra bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của chính các ngươi.”
Tiêu Hằng và Tô tiểu muội vừa vào bảo khố dưới lòng đất liền bị cảm giác huyền diệu phiêu đãng trong đó hấp dẫn sâu sắc.
Mà sau khi nghe xong những lời của Lý Phàm, càng lộ ra vẻ vui mừng.
Sau khi hành lễ cảm tạ, hai người nhắm mắt, sôi nổi đắm chìm trong cảm ngộ đạo vận.
Bản thân Lý Phàm cũng không từ bỏ, cũng theo cùng tiếp tục quan sát tham ngộ.
Thời gian dần trôi qua.
Lần này, người có đạt được trước lại là Tiêu Hằng.
Hắn đột ngột mở mắt, ý từng trải trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Lý Phàm vẫn không thể cảm ngộ ra được gì.
Nhưng thấy biểu cảm của Tiêu Hằng, biết hắn nhất định có thu hoạch.
Song không trực tiếp dò hỏi, mà là ra hiệu cho hắn ở bên cạnh kiên nhẫn chờ Tô tiểu muội cảm ngộ xong.
Lại một ngày sau, Tô tiểu muội cũng tỉnh lại từ trong ngộ đạo.
Lý Phàm đưa hai người bọn họ tới trong quảng trường Minh Nguyệt cung.
Mở ra đại trận Khảm Linh Huyễn Ba, tiến hành phòng hộ, để bọn họ có thể thoả sức đối chiến mà không cần lo tạo thành hư hại đến cảnh vật xung quanh.
Tiếp đó Lý Phàm phân phó: “Các ngươi luận bàn với nhau một phen, kiểm chứng cảm ngộ của riêng từng người với nhau.”
Hai người đồng thời gật đầu, hai mắt nhìn nhau, đồng thời nói.
“Tiểu muội, xin chỉ giáo!”
“Tiêu Hằng! Ngươi cẩn thận chút!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Trên quảng trường, tiếng nổ mạnh không dứt bên tai.
Hai người Tô tiểu muội và Tiêu Hằng chỉ lấy chưởng pháp mới ngộ ra đánh nhau, trong lúc nhất thời lại đánh khó phân thắng bại.
Dưới Thiên Thị Địa Thính, Lý Phàm tinh tế thể vị chưởng pháp của hai người.
Lại kết hợp với cảm ngộ đạo vận chứng kiến lúc trước, tức khắc có cảm giác hiểu ra.
Thì ra có thể giải như vậy!
Tuy Lý Phàm là tư chất tầm trung, không thể trực tiếp cảm ngộ ra thần thông từ trong đạo vận.
Nhưng Tô tiểu muội và Tiêu Hằng đều là Trúc Cơ tiền kỳ, chưởng pháp bọn họ sử dụng, Lý Phàm vẫn xem hiểu.
Không biết làm bài, chẳng lẽ chép bài cũng không biết?
Trước tiên tham khảo lĩnh ngộ của hai người, học thành chưởng pháp thần thông. Lúc sau lại thêm vào từng chút cảm ngộ của bản thân, cuối cùng tạo thành chưởng pháp hoàn toàn thuộc về mình.
Trong quá trình quan chiến, Lý Phàm lại phát hiện chưởng pháp của hai người khác nhau.
Tuy đều đến từ quan sát sợi đạo vận kia.
Nhưng ý cảnh chưởng pháp của Tiêu Hằng là mờ ảo xuất trần, như đại đạo không thể nắm lấy.
Mà chưởng pháp của Tô tiểu muội lại bao hàm một tia ý niệm bá đạo vô cùng.
Giống như một chưởng đánh ra, thiên địa vạn vật đều phải thần phục.
Chưa nói tới ai hơn ai kém.
Chỉ có thể nói Phúc Hải Nhất Chưởng trước đây quá mức kinh người, một thể nhiều mặt.
Chưởng pháp của hai người, vừa là do bọn họ ngộ ra, cũng là ý niệm bản thân Phúc Hải Nhất Chưởng bao hàm.
...