Chiến đấu giữa Tiêu Hằng và Tô tiểu muội liên tục giằng co cả ngày.
Cuối cùng dưới một tiếng kêu dừng của Lý Phàm mới kết thúc.
“Không tệ, xem ra thu hoạch của các ngươi không nhỏ. Nhưng mà, nhớ lấy không thể tự mãn.”
“Luồng đạo vận này, các ngươi còn xa mới ngộ thấu đáp.”
“Kế tiếp, các ngươi vừa tu hành, vừa cảm ngộ, vừa luận bàn với nhau đi.”
Lý Phàm căn dặn, Tiêu Hằng và Tô tiểu muội gật đầu hô vâng.
Dưới sự trợ lực của hai thiên kiêu, lĩnh ngộ của Lý Phàm đối với Phúc Hải Nhất Chưởng theo đó ngày càng tăng lên.
Chỉ tiếc là, theo thời gian trôi đi, chưởng pháp của từng người Tiêu Hằng và Tô tiểu muội đều đã gần đến đại thành.
Mà Lý Phàm lại cảm giác bản thân cứ thiếu gì đó.
Một chưởng hắn đánh ra chỉ vẫn nằm trong phạm trù chiêu thức.
Còn xa mới tăng lên đến cấp độ thần thông.
Chẳng qua Lý Phàm cũng không sốt ruột.
Chỉ kiên nhẫn ưu hoá tăng lên chưởng pháp này.
Hai tháng sau.
Chỗ bế quan dưới lòng đất.
Theo trên hộp đen nhỏ sáng lên từng tia sợi mảnh màu bạc.
Trận pháp phong ấn phía trên cuối cùng cũng bị loại bỏ.
Những đồ vật bên trong lập tức xuất hiện trong tầm mắt của phân thân Lý Phàm.
Một món trong đó, Lý Phàm còn có chút quen thuộc.
Đúng là ngọc giản mã hóa bốn góc đều nạm màu vàng.
Nhưng nội dung trong ngọc giản này nhất định không phải Sơn Xuyên Bách Mạch trận đồ Hà Chính Hạo để lại.
Thần thức tiến vào trong, đọc nội dung.
Qua không lâu sau, Lý Phàm đầu váng mắt hoa, thần niệm lui ra từ trong ngọc giản.
Đè huyệt thái dương, xoa dịu cảm giác đau đớn trong thần thức.
Trong mắt Lý Phàm lại lộ ra vẻ hưng phấn.
Nội dung trong ngọc giản ghi lại đúng là sở học cả đời của đệ nhất trận pháp biển Tùng Vân, Trương Chí Lương.
‘Vô Hạn Pháp’.
Cảm ngộ trận pháp của hai người Hà Chính Hạo, Trương Chí Lương hiện giờ đều rơi vào tay Lý Phàm.
Xem ra, khoảng thời gian rất dài tiếp theo, phân thân đều sẽ không rảnh rỗi.
Dưới sự nghiên cứu hăng say, trận đạo của Lý Phàm nhất định là tiền đồ một mảnh quang minh.
Lý Phàm cực kỳ chờ mong phản ứng của Hà Chính Hạo lúc ngồi luận đạo với hắn vào đời sau.
Bình phục tâm trạng, Lý Phàm lại xem xét những đồ vật còn lại.
Một cái túi nhỏ màu trắng, bên trong đầy hương liệu màu bạc.
Đúng là hương liệu Lý Phàm thường xuyên sử dụng lúc khổ học ở Trương Chí Lương khi trước, có thể loại trừ mệt mỏi tâm thần.
Một quả cầu nhỏ màu đen.
Thức Linh cầu dùng để thử nghiệm trình độ trận pháp.
Một tờ giấy bạc màu vàng. Một ngọc giản bình thường.
Lý Phàm đọc ngọc giản trước.
Bên trong tự nhiên là di ngôn của Trương Chí Lương.
Trương Chí Lương không nhắc đến chuyện một chúng Hóa Thần đảo Vạn Tiên hợp mưu Xích Viêm.
Chỉ giới thiệu cho Lý Phàm ‘Vô Hạn Pháp’ của mình và cách dùng tờ giấy bạc màu vàng.
‘Vô Hạn Pháp’ của Trương Chí Lương là tâm huyết cả đời của hắn.
Tình cảnh mấy chục vạn trận miện cùng phát, lấy cảnh giới Nguyên Anh, hai bên Hóa Thần Hợp Đạo tranh đoạt ngày đó khiến Lý Phàm ấn tượng khắc sâu.
Nhưng mà, theo như trong di ngôn của Trương Chí Lương, ‘Vô Hạn Pháp’ hắn tu hành hiện tại còn xa mới đạt đến đại thành.
Lúc Trương Chí Lương giảng bài đã từng nói, cái gọi là trận pháp chính là pháp tắc chế thức hóa.
Mà chế thức hóa, dĩ nhiên có thể sử dụng pháp tắc đơn giản, nhanh chóng hơn, nhưng cũng không thể tránh khỏi sẽ mang đến một khuyết điểm chí mạng.
Trận pháp trong thiên hạ đều có thể phá.
Trận pháp một khi bày ra, chế thức hóa đã được cố định.
Người tinh thông trận pháp là có thể hiểu rõ nhược điểm của nó, tiêu tốn thời gian phá giải nó.
‘Thất Thải Lạc Tiên trận’, ‘Chư Thiên Tinh Đấu trận’ gì đó, tuy được gọi là uy lực vô cùng.
Nhưng nếu một đại sư trận pháp thật sự muốn phá giải cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Thứ Trương Chí Lương mong cầu là một trận pháp không thể bị phá giải.
Hắn cho rằng, trận pháp sở dĩ có thể bị phá giải là vì sau khi bố trí, trận pháp không còn biến hóa nữa.
Không có biến hóa, dù có phức tạp, to lớn cỡ nào, cũng sớm muộn có ngày bị phá giải.
Mà nếu một trận pháp có thể làm cho bản thân không ngừng diễn hóa, thời khắc đều đang trong trưởng thành.
Hơn nữa, nếu tốc độ biến hóa trưởng thành của nó có thể nhanh hơn tốc độ phá giải của đại sư trận pháp mạnh nhất trên đời này.
Như vậy, trận pháp này chính là một trận pháp vĩnh viễn không thể bị phá giải.
Đây là mong muốn cả đời của Trương Chí Lương.
‘Vô Hạn Pháp’.
Chỉ tiếc, tuy trình độ trận pháp của Trương Chí Lương siêu tuyệt.
Nhưng cách sáng tạo ra ‘Vô Hạn Pháp’ chân chính còn quá sớm.
Mấu chốt nhất là thiếu một hạch tâm.
Một hạch tâm trung khu có thể cung cấp lực tính toán chống đỡ cho trận pháp tiến hóa vô hạn.
Trương Chí Lương từng thử đủ loại đồ vật đảm nhiệm hạch tâm.
Kỳ vật thiên địa, ý thức tu sĩ, pháp bảo thượng cổ...
Nhưng tất cả đều không ngoại lệ thất bại.
Yêu cầu của ‘Vô Hạn Pháp’ đối với lực tính toán hạch tâm quá mức khủng bố, thậm chí vượt qua hạn mức tối đa Trương Chí Lương có thể nhận thức.
Ngoại trừ yêu cầu lực tính toán, hạch tâm này ắt không thể thiếu, còn phải có linh trí của chính nó.
‘Vô hạn’ tiến hóa, có vô số loại phương hướng.
Nếu như cùng cử đơn thuần, tốc độ tiến hóa sẽ giảm xuống rất lớn.
Mà nếu hạch tâm có linh trí, không ngừng trù tính lực tính toán, không ngừng điều chỉnh phương hướng tiến hóa tối ưu.
Thậm chí sẽ dựa vào phá giải của đại sư trận pháp đối với nó mà làm ra ưu hoá tương ứng.
‘Vô Hạn Pháp’ mới tính là ‘Vô Hạn Pháp’ chân chính.
Đương nhiên, Trương Chí Lương đối với chuyện Lý Phàm có thể thực hiện ‘Vô Hạn Pháp’ hay không, không ôm chút chờ mong nào.
Điều hắn hy vọng cũng chỉ là Lý Phàm có thể kế thừa xuống y bát của hắn hiện tại là tốt rồi.
Sau đó đời đời tương truyền.
Hy vọng có một ngày có thể gặp được thiên tài trận đạo chân chính, hoàn thành chí nguyện to lớn ‘Vô Hạn Pháp’.
Còn tờ giấy bạc màu vàng là dùng để khích lệ Lý Phàm học tập trận đạo.
Kỳ danh ‘di đoái’.