Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 216 - Chương 216. Trận Pháp Không Cực Hạn (2)

Chương 216. Trận pháp không cực hạn (2) Chương 216. Trận pháp không cực hạn (2)

Trên bản chất là di sản rất nhiều rất nhiều độ cống hiến.

Chỉ có sau khi tu sĩ chết, đạt thành điều kiện nhất định mới có thể nhận.

Mà tờ ‘di đoái’ Trương Chí Lương để lại này, bất ngờ tổng cộng bao gồm 40 vạn điểm độ cống hiến.

Là tích góp cả đời Trương Chí Lương.

Có thể chia thành mười phần để nhận.

Điều kiện mỗi lần nhận đều là thông qua khảo nghiệm tri thức trận pháp của Thức Linh cầu.

Tổng cộng mười giai khảo nghiệm.

Nếu chân chính kế thừa ‘Vô Hạn Pháp’ của Trương Chí Lương, như là có thể thu hết toàn bộ 40 vạn điểm độ cống hiến vào trong túi.

Mà nếu ngay cả khảo nghiệm giai đầu tiên đều không thể thông qua, như vậy cũng chỉ có thể đứng nhìn bảo sơn mà không thể lấy tí nào.

“Bốn mươi vạn điểm cống hiến...”

“Tích lũy cả đời của đại sư trận pháp Nguyên Anh quả thật là vô cùng khoa trương.”

Ánh mắt Lý Phàm tập trung nhìn di đoái màu vàng kia.

Vội vàng cầm Thức Linh cầu lên, bắt đầu bài kiểm tra trận pháp.

Khảo nghiệm cấp 1 vô cùng đơn giản, chỉ là một vài kiến thức trận đạo cơ bản.

Dù sao thì Lý Phàm cũng đã chìm đắm trong trận pháp hơn mười năm rồi, đương nhiên không tốn chút sức nào, đã thông qua được khảo nghiệm cấp 1.

Từng đốm sáng vàng bay ra từ di đoái, tập hợp ở trên người Lý Phàm.

Tờ giấy màu vàng ảm đạm chút ít, mà Lý Phàm mở Thiên Huyền Kính ra xem, quả nhiên điểm cổng hiến trên người mình đã nhiều thêm bốn vạn điểm.

Biến thành 63600 điểm.

Lập tức phấn khởi, bắt đầu khảo nghiệm cấp 2.

Sau một hồi lâu, thần niệm của Lý Phàm rút ra khỏi Thức Linh cầu, sắc mặt khó coi.

“Mười năm khổ tu, vậy mà khảo nghiệm cấp hai vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể hoàn thành?”

“Nếu muốn bào sạch bốn mươi vạn điểm cống hiến này, thì phải đợi tới khi nào?”

Núi của cải ở ngay trước mắt, nhìn đơn giản như trở bàn tay. Nhưng lại bị hạn chế bởi trình độ trận pháp, khiến cho ngươi chỉ có thể nhìn, không thể sờ.

Giống như một bàn tay nhỏ đang trêu đùa trái tim Lý Phàm vậy. Sự hấp dẫn khổng lồ, khiến cho Lý Phàm hận không thể ngay lập tức bỏ hết mọi thứ, vùi đầu vào nghiên cứu, học tập trận pháp.

“Trương Chí Lương, quả thật là thủ đoạn hay!”

“Sử dụng lượng cống hiến kếch xù để khích lệ, quả nhiên là hiệu quả nhanh chóng. Ngay cả ta cũng không nhịn nổi.”

“Khảo nghiệm cấp 2 không liên quan tới ‘Vô Hạn Pháp’, vẫn có thể dùng phân thân đi nghiên cứu học tập kiến thức trận pháp. Về sau, vẫn cần bản tôn của ta học tập mã hóa trong trong ngọc giản ‘Vô Hạn Pháp’.”

“Như vậy thì, việc tu hành ắt sẽ bị trì hoãn.”

“Hi vọng trước đó, nghiệp vụ của Minh Nguyệt cung có thể mở rộng ra. Có hiệu ứng ngược của Tọa Sơn Quyết, cho dù ta không hề tu luyện, thì cảnh giới tăng lên cũng sẽ không chậm bao nhiêu.”

“Hơn sáu vạn điểm cống hiến, hẳn là có thể chi tiêu một chút. Nhưng, vẫn không đủ!”

“Phải nhanh chóng lấy được cống hiến trong di đoái ra!”

Trong mắt Lý Phàm hiện lên một tia tinh quang.

Động lực khổng lồ thúc đẩy, bản tôn và phân thân của Lý Phàm bắt đầu cùng nhau nghiên cứu học tập trận đạo.

Mỗi khi mệt mỏi, thì đốt hương liệu màu bạc.

Tinh thần phấn chấn, tiếp tục nghiên cứu học tập.

Tăng thêm gấp đôi, trình độ trận pháp của Lý Phàm vững vàng tăng lên.

...

Cứ thế, qua hơn một tháng.

Vở kịch cướp hôn của Sở Tinh Dương cuối cùng cũng tới.

Lý Phàm không thể không chia ra một phần tâm thần, quan tâm tới đại sự của vị khách cũ đầu tiên của Minh Nguyệt cung.

Kết quả lại khiến cho Lý Phàm dở khóc dở cười.

Hiện trường đám cưới, Sở Tinh Dương từ trên trời giáng xuống, dõng dạc hùng hồn, muốn tân nương đi theo hắn.

Sao tân lang có thể nhịn được, sắc mặt dữ tợn, thề phải đánh chết Sở Tinh Dương ngay tại chỗ.

Nhưng Sở Tinh Dương này thiên phú quả thật không tồi, thời gian ba tháng, không chỉ tăng cấp tới Trúc Cơ kỳ.

Một thân chiến lực đã sớm trên cơ tân lang ở Trúc Cơ từ lâu.

Triền đấu hồi lâu, không cần Lý Phàm ra tay, tân lang cũng đã mơ hồ có xu hướng bị thua.

Sở Tinh Dương và tân lang giao chiến một bên, bên khác thì vui sướng, thành thạo hô lớn.

“A Nguyệt, nàng thấy chưa! Họ Trương này bất kham như vậy, sao xứng với nàng! Đi theo ta đi! Ta nhất định sẽ khiến nàng hạnh phúc!”

Tân lang nghe vậy tức muốn hộc máu, mặt cũng nghẹn thành màu đỏ tím.

Ánh mắt đủ để giết chết Sở Tinh Dương một vạn lần. Sau đó mỗi chiêu một kiểu, gần như đều là dùng vết thương đổi lại vết thương, đánh tới lưỡng bại câu thương.

Nhưng dù sao Sở Tinh Dương cũng có thể tránh được đòn tấn công của hắn, thậm chí còn mang một tia châm chọc bên trong.

Hắn càng đắc ý vênh váo hơn, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy tân nương quát lên một tiếng.

“Đủ rồi, Sở Tinh Dương, ngươi làm loạn đủ chưa!”

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng trong trẻo lạnh lùng đánh về phía hắn.

Sở Tinh Dương cực kỳ sợ hãi, khó khăn tránh né đòn tấn công của tân nương, luôn miệng hỏi: “A Nguyệt, nàng làm cái gì vậy?”

Tân nương cực kỳ phẫn nộ: “Đừng gọi ta là A Nguyệt! Ta đã nói với ngươi không chỉ một lần. Ta và Trương Tề tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, là tự nguyện kết làm đạo lữ. Căn bản không hề có sự ép buộc nào, cũng không có liên quan gì tới sự mạnh yếu của tu vi!”

“Ngươi thân là bằng hữu của ta, không chúc mừng ta kết hôn thì cũng thôi đi, còn muốn tới đây phá đám!”

“Từ trước tới giờ, ta không hề có một chút tình cảm nào với ngươi!”

Dứt lời, tân nương cùng với tân lang Trương Tề liên thủ, bắt đầu tấn công Sở Tinh Dương.

Lời nói của tân nương đã tạo thành đòn đánh mãnh liệt đối với Sở Tinh Dương, sắc mặt của hắn lập tức trở nên tái nhợt.

Chẳng qua vẫn theo bản năng tránh né công kích của hai vợ chồng, vừa né đòn, vừa hỏi tại sao.

Nhưng, tân nương không hề lưu chút tình cảm nào. Ra tay tàn nhẫn, từng chiêu chí mạng.

Cuối cùng, một luồng ánh sáng xuyên qua vai trái Sở Tinh Dương.

Gương mặt Sở Tinh Dương lộ vẻ tuyệt vọng, tâm như tro tàn.

Nhưng bản năng cầu sinh vẫn khiến cho hắn cắn răng, thụ thương trốn xa.

Bình Luận (0)
Comment