Chạy trốn tới một sơn động bí ẩn, Sở Tinh Dương chữa trị thương thế.
Đợi khi vết thương chậm rãi hồi phục trong mắt Sở Tinh Dương lại tràn đầy ý chí chiến đáu.
“Nhất định là thực lực của ta hiện tại còn chưa đủ.”
“Trúc Cơ không được thì Kim Đan, Kim Đan không được thì Nguyên Anh.”
“Chỉ cần ta đủ mạnh, một ngày nào đó A Nguyệt sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Sở Tinh Dương nhìn về phía xa, thì thào lẩm bẩm.
...
Một hồi náo loạn cuối cùng cũng kết thúc.
Ngoài việc người trong cuộc mất sạch mặt mũi ra, thì người cướp hôn Sở Tinh Dương làm sao Trúc Cơ trong một khoảng thời gian ngắn, cũng trở thành chủ đề để mọi người bàn tán hăng say.
Thời gian dần trôi, danh hiệu Minh Nguyệt cung cũng chậm rãi lan truyền trong giới tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ.
Thì ra, chuyện Minh Nguyệt cung cho mượn kỳ vật thiên địa và công pháp Trúc Cơ không phải là lừa bịp, mà là sự thật!
Có dẫn chứng sống sờ sờ trước mắt, tu sĩ tới Minh Nguyệt cung nhờ giúp đỡ dần nhiều hơn.
Đương nhiên, cống hiến trước mắt có hạn, vậy nên Lý Phàm lệnh cho tỷ muội Ân thị chọn lựa cẩn thận.
Chia đều mỗi tháng đưa ra một danh sách.
Còn lại thì đều dúng lý do duyên pháp không đủ mà đuổi đi.
Mà hành động cẩn thận này của Minh Nguyệt cung, lại nâng cao trình độ đáng tin ở trong lòng tu sĩ.
Nếu thật sự là tu sĩ nào cũng có thể tùy tiện mượn kỳ vật và công pháp trong Minh Nguyệt cung, thì bọn họ còn phải lo lắng xem chỗ này có phải có thêm âm mưu gì ở bên trong hay không.
Cứ như vậy, danh tiếng của Minh Nguyệt cung, càng truyền càng vang dội.
Châu Đạo Nguyên có không ít khu lực có tu sĩ Luyện Khí viên mãn. Để có thể đạt được Trúc Cơ trước mấy năm, đều từ xa mà tới, mượn pháp.
Về phần một năm lãi ba mươi sáu phần trăm kia, đều bị bọn họ lựa chọn không quan tâm.
Tu sĩ Trúc Cơ so với tu sĩ Luyện Khí, tốc độ kiếm cống hiến có thể tăng lên gấp đôi.
Cho dù lựa chọn ba năm trả hết nợ, tổng cộng lượng cống hiến hoàn lại cũng chỉ gần gấp đôi ban đầu mà thôi.
Đáng giá!
Cứ như vậy, năm định neo thứ 39, nghiệp lớn độ pháp của Minh Nguyệt cung, cuối cùng cũng ổn định mà mở màn.
Khi thời gian trôi tới năm định neo thứ 40, cuối cùng Lý Phàm cũng hoàn thành xong khảo nghiệm cấp hai của Thức Linh cầu.
Cống hiến lại tăng thêm bốn vạn điểm.
Mỗi tháng đều có người lúc trước mượn pháp tới trả doanh thu.
Việc chi tiêu độ cống hiến cuối cùng cũng chậm rãi bớt túng thiếu lại.
“Chia đều mỗi vị tu sĩ mượn pháp, đều là một vạn điểm cống hiến.”
“Minh Nguyệt cung chúng ta hiện tại đã độ pháp được bảy vị tu sĩ.”
“Cơ bản đều lựa chọn kỳ hạn trả lãi ba năm. Dựa theo lãi suất một năm phải trả ba mươi sáu phần săm, mỗi tháng cũng phải trả lãi năm trăm bảy mươi mấy điểm.”
“Bảy vị tu sĩ, tổng cộng doanh thu chính là hơn bốn ngàn điểm cống hiến.”
“Mỗi ba tháng, là có thể độ pháp thêm một vị tu sĩ.”
“Dựa theo nghiệp vụ của chúng ta không ngừng mở rộng, tốc độ này còn có thể càng lúc càng nhanh...”
Ở bên trong Minh Nguyệt cung, Ân Vũ Trân tính toán tiền lời của nghiệp lớn độ pháp, sao nhỏ trong mắt toàn bộ đều bắn ra ngoài.
“Cũng không thể tính toán như vậy, đợi sau này số lượng tu sĩ mượn pháp nhiều, dù sao sẽ gặp phải người không chịu đàng hoàng trả nợ. Mỗi tên đều sẽ mang đến tốn thất rất lớn.”
“Nhưng dù như vậy, tốc độ mở rộng của Minh Nguyệt cung chúng ta cũng cực kì kinh khủng rồi.”
Ân Nguyệt Đình cũng sợ hãi thán phục.
Ân Vũ Trân có chút xem thường: “Nhóm Tô tiểu muội và Tiêu Hằng cũng không phải ngồi không. Không nhìn thấy mỗi lần Tiểu Muội đi thu nợ đều cực kỳ kích động mà đi ra ngoài, rồi vô cùng vừa lòng mà trở về sao.”
“Minh Nguyệt phù và Uy Hiếp phù cũng có tác dụng vô cùng kỳ diệu. Nếu như không có hai thần vật này, độ khó khi thu nợ cũng tăng lên nhiều.” Ân Nguyệt Đình gật đầu nói.
“Đúng thế, tiền bối ra tay, đương nhiên là phi thường. Ngày xưa tiền bối tự mình viết xuống tám chữ lớn ‘Từ bi độ pháp, cứu khổ cứu nạn’, hiện tại đã khắc sâu vào trong lòng tu sĩ Luyện Khí rồi.” Ân Vũ Trân mặt mày hớn hở tràn đầy hưng phấn nói.
...
Nơi bế quan trong lòng đất của Minh Nguyệt cung.
Lý Phàm được hai tỷ muội sùng bái, lúc này lại không có một chút khí phách cao nhân nào.
Hắn vừa mới tỉnh táo lại từ trong trận pháp ngộ đạo, kiểm tra sự tăng trưởng tu vi bên trong cơ thể, vẻ vui mừng trên mặt bộc lộ ra cả lời nói.
“Chia đều mỗi lần độ pháp cho một vị Trúc Cơ, ngồi không cũng có được khoảng bảy tháng tu vi. Mấy ngày nay ta không hề tu luyện chút nào, nhưng có được doanh thu bốn mươi chín tháng tu vi. Gần như bằng việc không ngừng khổ tu trong bốn năm liền.”
“Hơn nữa theo sự tăng lên không ngừng của những tu sĩ mượn pháp này, ta còn có thể nhận được hồi báo không ngừng.”
“Tuy chỉ là nước nhỏ giọt, nhưng số lượng nhiều thì đủ để tạo thành biến lớn mênh mông!”
“Có thể đoán được, đợi sau này nghiệp lớn độ pháp của Minh Nguyệt cung mở rộng quy mô, tốc độ tu luyện của ta sẽ còn nhanh hơn.”
“Ngồi mát ăn bát vàng, ngồi mát ăn bát vàng!”
“Tốt!”
Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Phàm vô cùng vui mừng.
Chẳng qua, ngay sau đó hắn lại nhíu mày.
Luyện Khí kỳ, số lượng khóa Sát Cơ Vô Tướng cao nhất là năm người.
Đến Trúc Cơ kỳ, Lý Phàm từng thử nghiệm qua.
Số lượng tối đa tăng lên được mười lăm người.
Tuy là gấp ba, nhưng vẫn còn lâu mới đủ dùng.
“Không biết có cách nào có thể khiến nó tăng thêm không.” Giới hạn tối đã của khóa Sát Cơ Vô Tướng, hẳn là có liên quan tới cường độ thần thức.
Phương pháp gia tăng cường độ thần thức chắc chắn có, nhưng đương nhiên cái giá sẽ không rẻ.
Cho nên Lý Phàm bắt đầu tìm tòi bên trong Thiên Huyền Kính.
Loại bỏ toàn bộ những phương pháp hiện tại không thể thực hiện được hiện tại. Không lâu lắm, Lý Phàm đã tìm được phương pháp phù hợp nhất với tình huống bản thân hiện tại.
“Kinh Thần Trận, Tâm Vượn Cốt...”