Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 218 - Chương 218. Tinh Lạc Trở Lại Thương Ngô

Chương 218. Tinh Lạc trở lại Thương Ngô Chương 218. Tinh Lạc trở lại Thương Ngô

Lý Phàm nhìn hương liệu màu bạc đang tản ra mùi hương thoang thoảng, như có điều suy nghĩ.

“Hóa ra hương liệu này có thể tiêu trừ sự mỏi mệt của tâm thần, chính là hỗn hợp từ Tâm Vượn Cốt mài thành bột, trộn với các nguyên liệu khác tạo thành.”

Thứ gọi là Tâm Vượn, không phải để ám chỉ kỳ trân dị thú gì.

Mà là tâm trí bị thất lạc của tu sĩ.

Tương truyền, ở một vài khu vực châu nào đó, thỉnh thoảng sẽ xảy ra chuyện nhóm lớn tu sĩ không hiểu sao bị mê hoặc tâm thần.

Những tu sĩ bị mê hoặc này, thường thường sẽ mất đi lý trí, biến thành cỗ máy chỉ biết giết chóc.

Mà những tu sĩ này sau khi bị đánh chết, thi thể sẽ biến thành bộ dáng khỉ trắng.

Thứ này chính là Tâm Vượn.

Cả người Tâm Vượn đều là bảo vật.

Trong đó, thứ giá trị nhất chính là xương trên người.

Có tác dụng tăng cường, bổ sung thần niệm đã tiêu hao.

Mà Kinh Thần Trận, thì là một loại trận pháp dựa vào nguyên liệu bày trận khác nhau mà sẽ phát huy ra tác dụng khác nhau.

Ví dụ, nếu như nguyên liệu bày trận có linh ngọc tác dụng tụ linh, thì Kinh Thần Trận sẽ phóng đại đặc tính ‘tụ linh’ này ra.

Từ đó tạo nên hiệu quả tụ linh mạnh hơn.

Như vậy, dùng Tâm Vượn Cốt có tác dụng tăng cường thần niệm bày trận, sẽ tạo thành ‘Tâm Viên Kinh Thần trận’, sẽ có hiệu quả tăng cường thần thức gấp mấy lần.

Kinh Thần Trận rất mạnh, khuyết điểm chính là dựa theo sự tiêu hao nguyên liệu bày trận, mà tác dụng của trận pháp cũng yếu theo.

Cần phải không ngừng bổ sung nguyên liệu bày trận, mới có thể duy trì trận pháp hoạt động bình thường.

“Tính sơ một chút, bố trí một cái ‘Tâm Viên Kinh Thần trận’, cần phải tiêu hao khoảng hơn hai vạn điểm cống hiến. Hơn nữa còn phải bổ sung Tâm Vượn Cốt để duy trì hoạt động...”

“Chỉ có thể thử hiệu quả trước rồi nói sau...”

Bây giờ Lý Phàm có thể nói là tài đại khí thô, hơn hai vạn điểm cống hiến mà thôi, lập tức mua đủ số lượng Tâm Vượn Cốt tại chỗ, bắt đầu bố trí Kinh Thần Trận.

Kinh Thần Trận là một loại trận pháp phóng đại, cũng không quá phức tạp.

Nhưng vẫn khiến Lý Phàm tốn hơn nửa tháng mới bố trí xong toàn bộ.

“Quả nhiên, lý thuyết đơn thuần so với thực tế, vẫn là có chênh lệch không nhỏ. Tuy hiện tại trình độ lý luận trận đạo của ta coi như đã thoát khỏi cánh cổng sơ học, nhưng trình độ thật sự có thể bày trận, lại vẫn chỉ là cấp bậc học đồ.”

Lý Phàm lên tiếng cảm khái, khởi động ‘Tâm Viên Kinh Thần trận’.

Cẩn thận cảm nhận hiệu quả tăng phúc của trận pháp, Lý Phàm cảm nhận được, cường độ thần trí của mình tăng lên khoảng gấp năm lần.

“Như vậy thì, danh sách khóa Sát Cơ Vô Tướng có thể tăng lên khoảng bảy mươi lăm.”

“Tuy so với mục tiêu dự đoán của ta còn có chút khoảng cách, nhưng hiện tại cũng đủ rồi.”

“Đợi đến sau khi đột phá tới Trúc Cơ trung kỳ, cường độ thần thức cũng sẽ tăng thêm. Nếu như thật sự không được, cũng có thể tiếp tục tăng kích thước Tâm Viên Kinh Thần trận lớn thêm. Chẳng qua làm như vậy thì tiền lãi chưa chắc đã có thể chống đỡ được chi phí...”

Tạm thời giải quyết lo lắng tiềm tàng của nghiệp lớn độ pháp, Lý Phàm lai tiếp tục vùi đầu vào học tập nghiên cứu trận pháp.

Mà ở trong Kinh Thần Trận, Lý Phàm cũng vui mừng phát hiện, hoặc là do tăng cường thần thức. Hiệu suất học tập của bản tôn và phân thân có sự nâng cao nhất định.

Đó lại là niềm vui ngoài ý muốn rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã tới Miêu Định năm thứ 41.

Một ngày nọ, Lý Phàm tập trung tinh thần bị linh phù truyền tin đánh thức.

“Đây là?”

Đầu tiên Lý Phàm sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại là có ai đó gửi linh phù truyền tin.

Khấu Hồng, Đạo Huyền Tử.

Kích phát linh phù, tiếng của Khấu Hồng truyền tới.

“Lý Phàm lão đệ, gần đây khỏe không?”

“Bế quan khổ tu thôi, cũng không biết tốt hay không tốt.” Lý Phàm ha hả cười một tiếng, trả lời.

“Ha ha ha, mấy năm nay ta cùng Đạo Huyền Tử cũng có chỗ...”

Khấu Hồng nói được một nửa thì giống như bị người cắt đứt.

Để tài lại chuyển: “Khụ khụ, nói việc chính. Lý Phàm lão đệ, ta cùng với Đạo Huyền Tử chuẩn bị tới châu Thương Ngô tìm kiếm cơ duyên. Ngươi có muốn đi cũng chúng ta không?”

“Châu Thương Ngô?” Lý Phàm có chút ấn tượng, hình như là một châu cách châu Nguyên Đạo cực kỳ xa, nằm ở phía xa góc Tây Nam đại lục.

Không biết hai người này đến đó làm gì?

Lúc này Lý Phàm nói ra nghi hoặc trong lòng.

Tiếng nói tràn đầy ngạc nhiên của Khấu Hồng truyền tới: “Sao vậy, lão đệ ngươi còn không biết sao?”

“Chuyện này cũng đã truyền xôn xao rồi.”

“Ngươi có nhớ, hai mươi sáu năm trước, ngôi sao băng chiếu sáng phía chân trời kia không?”

Ánh mắt Lý Phàm híp lại, lập tức nhớ lại.

Tình báo hắn thu thập, từng nghe nói qua chuyện này.

Đó là ở Miêu Định năm thứ 15.

Một ngôi sao băng, phá vỡ bầu trời đêm, không biết rơi hướng nào.

Tất cả tu sĩ nhìn thấy ngôi sao băng này đều không hẹn mà cùng dâng lên cảm giác sợ hãi, ưu sầu trong lòng.

“Từ ngày đó, đã có rất nhiều tu sĩ cố gắng tìm kiếm nơi sao băng rơi xuống. Nhưng đều không thu hoạch được gì.”

“Hai mươi sáu năm trôi qua, dưới sự kiên nhẫn của đám người, cuối cùng cũng phát hiện tung tích của nó.”

“Được lắm, ngươi biết sao băng này rơi vào đâu không? Vực Thương Ngô!”

“Nơi quỷ quái kia, sâu không thấy đáy, khó trách nhiều năm như vậy không ai tìm được nó.”

“Nghe nói có đại năng đo lường tính toán qua, ngôi sao băng này liên quan tới một đạo cơ duyên Thiên Đại. Cho nên tu sĩ thiên hạ đều muốn vào trong vực Thương Ngô, tìm kiếm chút vận may.”

“Biết đâu ngôi sao băng kia lại được mình tìm thấy thì sao?”

“Hai huynh đệ bọn ta cũng nghĩ như vậy. Ha hả, vận may gần đây của ta và Đạo Huyền Tử không tệ, vậy nên cũng muốn xông vào một lần.”

“Lão đệ, ngươi có đồng ý đi cùng bọn ta không”

Nhìn câu hỏi Khấu Hồng gửi tới, Lý Phàm quyết đoán lựa chọn từ chối.

Chuyến đi này của hai người bọn họ, chưa chắc không có nguy hiểm.

Nhưng nhất định sẽ không có thu hoạch gì.

Bình Luận (0)
Comment