Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2098 - Chương 2099: Nhạc Thổ Sơ Tao Ngộ

Chương 2099: Nhạc Thổ sơ tao ngộ Chương 2099: Nhạc Thổ sơ tao ngộChương 2099: Nhạc Thổ sơ tao ngộ

Mà thiên đạo Huyền Hoàng hấp thu ác niệm tự mình tách rời, biến hóa xảy ra lại tương tự tiên lực rót vào, toàn diện khôi phục. Chỉ có điều cụ thể biến hóa biểu hiện trên nền tảng pháp tắc Huyền Hoàng giới.

Biến hóa nghịch lý trường sinh tạm thời không nhắc tới. Đủ loại hạn chế nhằm vào tu sĩ của Huyền Hoàng giới cũng đều theo khôi phục trong Huyền Hoàng giới mà trở nên càng thêm khắc nghiệt.

Bình cảnh thiên chi ách, pháp không thể đồng tu, dị trạng hiện lên trên màn trời sau khi vẫn lạc.

Những pháp tắc cùng một nhịp thở với tu sĩ tu hành đang lặng yên không tiếng động nhanh chóng biến hóa.

Tu sĩ sẽ khó đột phá hơn; dị tượng giữa bầu trời sau khi vẫn lạc sẽ ghi lại nhiều tin tức lúc còn sống của tu sĩ hơn; tiêu chuẩn phân xét không cùng cấp cũng sẽ trở nên càng thêm nghiêm ngặt, tổng số công pháp thế gian sẽ không khỏi bị cắt giảm một phần.

Trừ cái đó ra, Lý Phàm còn mơ hồ phát giác được, hiệu suất thiên địa Huyền Hoàng hấp thu chuyển hóa đạo cơ sau khi tu sĩ vẫn lạc trả lại và mảnh vỡ thế giới đang theo sự tăng cường bên trong hắn mà dần cao lên.

Giữa thiên địa ẩn ẩn vang lên tiếng kêu khẽ như tiêu hóa, khó mà bị tu sĩ bình thường phát giác.

Tại Huyền Hoàng giới, tu sĩ thôn thiên thực địa tu hành. Thực lực thiên địa Huyền Hoàng đột nhiên bành trướng chắc chắn cũng kéo theo thực lực tu sĩ trong đó đột nhiên tăng mạnh.

Trúc Cơ chiến Kim Đan, Kim Đan thắng Nguyên Anh. Trong tương lai không lâu sau, có lẽ sẽ là một loại thái độ bình thường.

Mà những tu sĩ đi đầu muốn thoát khỏi tình trạng quân bách này, hoặc là hóa công trùng tu. Hoặc là nghĩ cách mau chóng đột phá đại cảnh giới.

Nếu không những tu sĩ không theo thiên địa Huyền Hoàng cùng nhau "trưởng thành" này rất nhanh sẽ biến thành người bị thời đại đào thải. ...

Xem tất cả kịch biến thiên địa trong Huyền Hoàng giới trong mắt, Lý Phàm chỉ nghiêm túc quan sát, không hề động thủ rút ra. Tuy nói cường độ trưởng thành của Huyền Hoàng giới còn còn lâu mới đạt tới yêu cầu của Lý Phàm, nhưng cũng đã đủ để Lý Phàm dẫn dắt.

"Đây là Đạo chi biến. Người ứng đạo sinh, người mất đạo vong. Huyền Hoàng giới như thế, tinh hải chí ám như thế, có lẽ Tiên giới năm đó cũng là như thế." Trong lòng Lý Phàm âm thầm suy nghĩ. Hắn nhớ tới chuyện Tôn Nhị Lang gặp phải trong huyễn cảnh quả Chân Thực đời trước.

"Không biết đời này bọn họ đi Vô Ưu Nhạc Thổ lại sẽ có thu hoạch thế nào?”

Bên trong đài giảng đạo, tròng mắt màu trắng bạc hơi chuyển động, hình ảnh ba người Tôn Nhị Lang tức khắc xuất hiện trong đó.

Bọn họ tuy chỉ là tu sĩ Kim Đan viên mãn, nhưng may mắn được thánh sư truyền thụ đại đạo. Bất kể là trận pháp phòng ngự của Vạn Tiên Minh hay Ngũ Lão hội, trong mắt bọn họ đều như không có tác dụng.

Tiến quân thần tốc, xuyên qua 'Nhân Đạo Thiên Cảnh rốt cuộc đến trong cái gọi là Vô Ưu Nhạc Thổ.

Mới đầu nhìn qua, dường như không hề có sự khác biệt với khu vực Huyền Hoàng giới.

Nhạc Trấn Uy lớn tuổi nhất trong ba người, hắn dò xét chung quanh, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc: "Người nơi này có phải ít hơn nơi khác của Ngũ Lão hội không?”

Tôn Nhị Lang gật đầu: "Đúng thật. Hơn nữa thoạt nhìn tất cả đều mặt ủ mày chau. Nhìn sao cũng chẳng thể dính dáng nổi tới hai chữ vô ưu"

Vương Huyền Bá thì thờ ơ như không nói: "Mặc kệ nó. Mục đích chúng ta tới đây không phải vì tìm kiếm thế giới động thiên cần để đột phá Nguyên Anh cảnh à? Tự nhiên càng ít người càng tốt!"

Hai người Tôn, Nhạc nghe vậy cũng cảm thấy có lý. Năng lực lớn bao nhiêu thì làm chuyện lớn bấy nhiêu. Bí mật của Vô Ưu Nhạc Thổ tự nhiên không phải chuyện những tu sĩ Kim Đan nho nhỏ như bọn họ có thể tìm hiểu.

Ngay sau đó tiếp tục ẩn giấu hành tung, thi triển bí thuật thánh sư dạy, tìm kiếm tung tích động thiên trong Vô Ưu Nhạc Thổ.

Song...

Mười ngày qua đi, không thu hoạch được gì.

Vẻ mặt ba người trở nên có phần khó coi.

"Không thể nào, chúng ta gần như dạo hết một lượt châu Thu Khê này, vậy mà không tìm được một động thiên nào?" Vương Huyền Bá tràn đầy khó tin.

"Hoặc là bí thuật của thánh sư xảy ra vấn đề. Hoặc là... Sắc mặt Nhạc Trấn Uy cũng không dễ coi là bao.

Tôn Nhị Lang tiếp lời nói: "Trong Vô Ưu Nhạc Thổ, e rằng vốn không hề có động thiên tôn tại. Hoặc là nói, những gì chúng ta thấy bây giờ không phải Vô Ưu Nhạc Thổ chân chính mà chỉ là một cái vỏ rỗng. Mộng cảnh trong truyền thuyết mới là nơi nó tồn tại."

"Kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?" Vương Huyền Bá gãi đầu: "Dù sao cũng đâu thể vào mộng cảnh trộm đồ đúng không? Không bằng về 'Nhân Đạo Thiên Cảnh xem. Chỗ đó tuy cảnh giới hơi nghiêm ngặt, nhưng phạm vi cương vực cũng lớn hơn. Chỉ cần chúng ta cẩn thận tí, nượn mấy động thiên hẳn không có vấn đề gì lớn."

Hai người Tôn, Nhạc đều gật đầu.

Ba người rất nhanh đạt thành ý kiến thống nhất, muốn rút khỏi Vô Ưu Nhạc Thổ.

Nhưng làm bọn họ cảm thấy kinh hãi khó hiểu là, rõ ràng là theo đường cũ lúc đến trở về, lúc đến biên giới Vô Ưu Nhạc Thổ, cảnh tượng nhìn thấy lại trở nên khác biệt.

Tường chắn sương trắng vắt ngang thiên địa, làm đường phân cách thiên nhiên giữa châu vực đã biến mất, xuất hiện trước mặt ba người là một vùng sa mạc mênh mông liên miên bất tận, không nhìn thấy phần cuối.

"Cái này...
Bình Luận (0)
Comment