Chương 2100: Nhạc Thổ sơ tao ngộ (2)
Chương 2100: Nhạc Thổ sơ tao ngộ (2)Chương 2100: Nhạc Thổ sơ tao ngộ (2)
Ba người đứng ở biên giới sa mạc, xa xa hút lấy cát vàng trên mặt đất, nắm trong tay vuốt ve.
"Thật." Tôn Nhị Lang siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói.
Vương Huyền Bá còn có chút không tin, một chân đạp xuống, lún sâu vào trong cát chảy: "Sao có thể như vậy? Lúc đến vẫn yên lành, đột nhiên không trở về được? Chúng ta cũng đâu có lạc đường!"
"Sợ rằng chúng ta đã bất tri bất giác vào mộng cảnh Vô Ưu Nhạc Thổ chân chính." Nhạc Trấn Uy tỉnh táo nhất trong ba người.
Hắn nhìn ra sa mạc phía xa, không phát hiện có bất kỳ dấu vết sinh linh sống sót nào trong đó.
"Vẫn là đừng mạo hiểm đi vào sa mạc này thì hơn. Đổi phương hướng thử xem."
Ba người lại lần nữa đi ngang qua châu Thu Khê, trong biên giới một mặt khác, lại gặp được giáp giới, cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Nước chảy ầm ầm từ chín tầng trời đổ xuống. Trong nháy mắt rơi vào trong Thu Khê thì hóa thành bọt biển quang ảnh, tiêu tán vô tung.
Cách đó không xa bất ngờ là một thế giới nước treo cao trên trời.
Trong đó không chỉ có rất nhiều sinh linh du động, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy rất nhiều kiến trúc dưới đáy nước trưng bày.
"Nếu không, chúng ta đi nơi này thử xem? Suy cho cùng hiện tại cũng không ra ngoài được." Vương Huyền Bá đề nghị.
"Để xem đã." Nhạc Trấn Uy quan sát kỹ càng một lượt, phát hiện trong thế giới nước này tuy có sinh mệnh tồn tại, nhưng chủ thể văn minh xây dựng kiến trúc dưới đáy nước lại là những con bạch tuộc lúc nhúc.
Bọn chúng như có tiếng nói và chữ viết của chính mình, thống trị thế giới đáy nước này.
Nhưng đối với ba người Tôn Nhị Lang chỉ cách nhau một đường đang tùy ý quan sát, bọn chúng lại không mảy may phát giác. Giống như tồn tại ở thế giới khác nhau.
Tạm thời rời khỏi thế giới nước, ba người lại men theo đường biên giới châu Thu Khê một đường tìm kiếm.
Rốt cuộc phát hiện châu vực giáp giới thứ ba ở góc tây nam.
Trong châu vực cách đó không xa, một hòn cự thạch đứng sừng sững bên bờ biển.
Bất ngờ giống hệt cự thạch ở bờ biển châu Thạch Lâm Huyền Hoàng giới bọn họ nhìn thấy lúc trước.
"Quá tốt rôi! Cuối cùng cũng tìm được đường ra rồi!" Vương Huyên Bá không khỏi hưng phấn vô cùng hô lên.
Đang chuẩn bị tiến lên lại bị Tôn Nhị Lang ngăn lại.
"Cẩn thận! Thoạt nhìn không thích hợp!"
Theo lời Tôn Nhị Lang, trên không cự thạch bên bờ biển xuất hiện hai bóng dáng một trước một sau.
Người trước thân hình chật vật, hình như bị thương rất nặng.
Mà tốc độ bóng dáng truy đuổi phía sau rõ ràng nhanh hơn người trước một đoạn. Lại như đang hưởng thụ loại khoái cảm đi săn này, luôn khống chế khoảng cách giữa hai bên. Để người trước chạy trốn sinh ra ảo giác bản thân thêm ít sức nữa là có thể chạy trốn. Nhưng thực tế lại căn bản không cách nào thoát khỏi.
Nếu như nói là truy sát bình thường, ba người còn sẽ không ngạc nhiên lắm. Nhưng truy sát tu sĩ nhân loại vội vàng đào mệnh phía trước lại là một con yêu mình người đầu chói
Lúc tu sĩ nhân loại sắp hốt hoảng chạy ra phạm vi châu Thạch Lâm, đi tới biển Tùng Vân, yêu thú đầu chó rốt cuộc cảm thấy không kiên nhẫn nữa, chủ động kết thúc trò chơi truy sát này.
Tay biến về tay chó, gắt gao kìm hãm tu sĩ nhân loại. Nhìn nhân loại trong tiếng kêu thảm, biểu cảm tuyệt vọng mà đau đớn, yêu thú đầu chó cười ha ha.
Sau đó vừa lòng thỏa ý há miệng, muốn nuốt lấy tu sĩ nhân loại.
"Nghiệt súc! Dừng lại!" Đang là thời kỳ thiếu niên nhiệt huyết, sao Vương Huyền Bá lại có thể nhìn cảnh ăn người này xảy ra trước mặt mình.
Hai người Tôn, Nhạc không kịp ngăn cản, một chiếc cự phủ màu xám tản ra khí tức cổ xưa lập tức xông phá giới hạn hai loại cương vực khác nhau, đi tới trước mặt yêu thú đầu chó.
Mà yêu thú đầu chó vậy mà lại như đã sớm chuẩn bị.
Trong mắt lóe lên một tia dữ tợn, vẻ mặt hưng phấn, tiện tay ném mỹ thực tu sĩ nhân loại trong tay sang một bên.
Thậm chí không ngó ngàng gì tới cự phủ màu xám sắp bổ xuống đỉnh đầu, trực tiếp lao tới ba người Vương Huyền Bá.
Mà theo động tác của yêu thú đầu chó, châu Thạch Lâm Huyền Hoàng chỗ nó bất ngờ cũng đồng bộ sinh ra một loại mở rộng nào đó. Nháy mắt cắn nuốt lãnh địa châu Thu Khê, tức khắc bao phủ ba người Tôn Nhị Lang vào trong! Hệt như mộng cảnh buông xuống hiện thực, thế giới chỗ yêu thú đầu chó và ba người Tôn Nhị Lang hoàn thành giao hội!
Kengl
Cự phủ màu xám của Vương Huyền Bá chém vào phần gáy yêu thú đầu chó, lại chỉ phát ra tiếng kim loại va chạm! Một đòn toàn lực đủ để chẻ núi cứ thế còn không chém rách được da yêu thú đầu chói
Vương Huyền Bá hừ lạnh, lại vui vẻ sợ hãi: "Cho rằng rìu của gia gia ngươi chỉ là sắc bén sao?! Vậy mà ÿỷ vào thân thể cường hoành đón đỡ? Súc sinh đúng là súc sinh!"
Yêu thú đầu chó như nghe hiểu lời Vương Huyền Bá, mặt hơi biến sắc. Lúc này mới phát hiện một vết sẹo màu xám cực kỳ rõ ràng hiện lên sau gáy. Sau đó màu xám nhanh chóng lan tràn lên trên, trực tiếp nuốt chửng yêu thú đầu chó.
Một lát sau, đầu lâu màu xám như tro bụi, phiêu tán giữa không trung.
"Cẩn thận!"
Âm thanh của Nhạc Trấn Uy và Tôn Nhị Lang đồng thời vang lên.
Lại là trong lúc Vương Huyền Bá dương dương đắc ý, yêu thú đầu chó đã mất đầu thế mà lại lần nữa bắt đầu chuyển động.