Chương 2101: Nhạc Thổ sơ tao ngộ (3)
Chương 2101: Nhạc Thổ sơ tao ngộ (3)Chương 2101: Nhạc Thổ sơ tao ngộ (3)
Thân hình chớp động, đi tới trước mặt Vương Huyền Bá.
Tay chó hóa thành một đường hắc quang, thoáng chốc xuyên thủng trái tim Vương Huyền Bá.
"Huyền Bá!" Khóe mắt Tôn Nhị Lang như muốn rách ra.
Một thanh giới đao tràn ngập sát khí khoan thai tới chậm, cuốn lên hắc phong vô tận, trực tiếp nhấn chìm yêu thú đầu chó.
Chỉ qua một lát sau, máu thịt yêu thú đầu chó đã hoàn toàn bị hắc phong nạo sạch. Chỉ còn lại một bộ bạch cốt trắng toát.
Chỉ là trên bạch cốt tản ra quang mang màu vàng không giống bình thường.
"Không đúng..." Sắc mặt Nhạc Trấn Uy khẽ biến, lại hoàn toàn không biết có một bóng dáng lại đang lặng yên tới gần sau lưng hắn.
Bất ngờ đúng là tu sĩ nhân loại bị yêu thú đầu chó truy sát trước đói
Khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, nhìn Nhạc Trấn Uy, mắt lộ ra vẻ tham lam. Khí tức âm âm bộc phát, lại nào có dáng vẻ bị thương?
Cổ bỗng nhiên duỗi dài, đầu bay thẳng ra, một ngụm nuốt đầu Nhạc Trấn Uy vào trong bụng.
Đáng thương lực chú ý của Nhạc Trấn Uy đều ở trên người yêu thú đầu chó và Tôn Nhị Lang, chính mình bị đánh lén, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, đã bỏ mình!
"AI Các ngươi đáng chết!" Hai đồng bạn lần lượt bị chết trận, mắt Tôn Nhị Lang đỏ tươi.
Nổi gân xanh, một luồng hắc khí bao phủ toàn thân.
Đồng tử hoàn toàn bị màu đen bao phủ, Tôn Nhị Lang liều mạng, trực tiếp bay về phía yêu thú cổ dài.
Không ngờ lại bị bạch cốt màu vàng gắt gao ôm lại.
Bạch cốt màu vàng vừa trói chặt còn vừa phát ra tiếng cười quái dị khặc khặc.
"Chiêu này dùng tốt thật, mỗi lần đều có thể câu mấy tên ngốc mắc câu."
Trong lòng Tôn Nhị Lang nổi điên càng hăng.
"AI"
Tiếng gào thét vang vọng giữa thiên địa.
Gió bão màu đen bỗng từ trong đan điền hắn bộc phát.
So với trong giới đao màu đen trước đó còn kinh khủng hơn mấy lần. Trực tiếp cắn nuốt bạch cốt màu vàng vốn còn đang kêu gào.
"Chết tiệt! Đây là thứ..."
Lời còn chưa dứt, bạch cốt màu vàng kim bèn cùng Tôn Nhị Lang biến mất trong gió lốc màu đen.
Mà yêu thú cổ dài lại không hề có ý đi lên cứu viện.
Vừa quan sát hăng say còn vừa nhai nuốt thi thể Nhạc Trấn Uy.
Không lâu sau, gió lốc màu đen hoàn toàn tiêu tán.
Mà thi thể Nhạc Trấn Uy, Vương Huyền Bá cũng đều biến thành đồ ăn trong mâm yêu thú cổ dài. ...
"AI"
Ba người Tôn Nhị Lang đột ngột tỉnh lại từ trong ác mộng.
Mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, qua một hồi lâu mới tỉnh táo lại từ trong chuyện trải qua kinh khủng vừa rồi.
"Ta đã chết?"
"Ta không chết?!" Vương Huyền Bá chưa lấy lại tinh thần nói.
Tôn Nhị Lang rơi vào trầm tư.
Nhạc Trấn Uy vẫn dẫn đầu tỉnh táo lại, quan sát xung quanh.
"Hình như vẫn là châu Thu Khê Ngũ Lão hội chúng ta bị vây lúc trước."
"Chỉ có điều..."
Nhạc Trấn Uy ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Cả vùng thiên địa dường như hơi tối lại?" Hắn có chút không xác định nói.
"Không phải ảo giác. Thế giới chúng ta ở quả thực giống như trời đã tối." Tôn Nhị Lang quan sát một hồi, phụ họa nói.
"Chẳng qua cảnh giới của chúng ta không đổi... Chờ đã, đây là cái gì?!"
Giọng Tôn Nhị Lang tức khắc tăng cao mấy độ.
"Tôn Nhị Lang, Kim Đan viên mãn, số lần tử vong: 1”
"Cấp bậc lịch duyệt Nhạc Thổ: 1"
"Đồng Vô Ưu: 100."
Tôn Nhị Lang đọc lên một hàng chữ nhỏ tự dưng xuất hiện trước mắt, vẻ mặt chấn động vạn phần.
"Ta cũng có." Vương Huyền Bá cũng đã phát hiện gì, cao giọng nói. "Chờ đã, không đúng! Đồng Vô Ưu của ta sao lại là số không?”
"Một trăm của ngươi lại từ đâu tới?" Vương Huyền Bá tràn đầy khó hiểu hỏi.
"Trước khi chết, đồng quy vu tận với tạp chủng kia. 100 đồng Vô Ưu này hẳn là phần thưởng đánh giết." Tôn Nhị Lang tuyệt đối không ngu dốt, hơi nhớ lại là đoán được lai lịch đồng Vô Ưu trên người mình.
"Nói ra thì, vừa rồi rốt cuộc chuyện chúng ta trải qua là gì?" Vương Huyền Bá sợ run cả người, theo bản năng sờ lên ngực của mình. Dường như vết thương bị xuyên thủng vẫn còn tồn tại.
"Là mộng cảnh ư? Nhưng cảm giác trước khi chết đó quá chân thực." Vương Huyền Bá nỉ non nói.
Tôn Nhị Lang nhìn chằm chăm mấy hàng chữ nhỏ trước mắt, cố gắng tìm được nhiều tin tức hữu dụng hơn.
Nhưng đáng tiếc là ngoài bản thân những câu chữ này ra thì không có bất kỳ giải thích nào khác.
"Xem ra vẫn phải dựa vào chính chúng ta tìm kiếm." Sắc mặt Tôn Nhị Lang có phân khó coi.
Lúc này, Nhạc Trấn Uy đề nghị: "Không bằng, chúng ta lại tới biên giới gặp phải yêu thú đầu chó xem tình huống."
"Thực lực hai con yêu thú đó thực ra xấp xỉ chúng ta, chỉ cần cẩn thận đề phòng, không bị đánh lén, sẽ không có chuyện gì.'
"Tốt! Ta cũng muốn tìm bọn chúng báo thù! Vừa rồi chết thực sự quá nghẹn khuất!" Mắt Vương Huyền Bá lộ ra hung quang.
Ba người lần nữa xuất phát tới biên giới châu Thu Khê.
Trên đường, Tôn Nhị Lang lại phát hiện, tu sĩ bọn họ gặp phải dọc đường hình như nhiều hơn trước đó một ít. Hơn nữa không còn là dáng vẻ uể oải suy sụp, ngược lại tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, dường như đang thương nghị điều gì.
Muốn đến gần nghe lén, ba người Tôn Nhị Lang lại phát hiện, những người này không dùng âm thanh, thân thức giao lưu với nhau mà là một loại phương thức truyền tin bọn họ không cách nào quan trắc được.
"Có lẽ có thể hỏi thăm bọn họ." Vương Huyền Bá nhìn năm tu sĩ dường như chỉ có Trúc Cơ trung kỳ tụ tập cách đó không xa, ánh mắt chớp động.