Chương 2102: Yêu thú ám thôn linh
Chương 2102: Yêu thú ám thôn linhChương 2102: Yêu thú ám thôn linh
Nhạc Trấn Uy ngăn hắn lại: 'Huyền Bá đừng vọng động! Nếu như không ngoài dự liệu, những người này hẳn giống như chúng ta có thể phục sinh. Người ngay cả chết còn không sợ, muốn hỏi ra chút gì từ trong miệng bọn họ, cậy mạnh vô dụng thôi..."
"Đến địa điểm mục tiêu xem!" Tôn Nhị Lang cũng quát khẽ nói.
Vương Huyên Bá gật đầu, lúc này mới dời đi ánh mắt.
Đời này hai người Tôn, Vương tuổi còn trẻ đã tập được một thân bản lĩnh tại đài giảng đạo. Vốn là tuổi trẻ khinh cuồng, trận pháp một đường gặp được sau khi rời Đại Huyền cũng đều nháy mắt có thể phá. Vì vậy trong lòng càng thêm kiêu căng. Cũng là do lúc trước bị yêu thú tính kế mai phục mới làm cho bọn họ thu liễm phần nào.
Đến địa điểm "vẫn lạc" lúc trước, cảnh nhìn thấy lại khiến ba người có phần giật mình: "Sao thế giới trước mắt không giống thế giới nhìn thấy lần trước?”
Cảnh cự thạch bên bờ biển châu Thạch Lâm biến mất không thấy đâu, mà lại thay vào một mảnh rừng kiếm sát khí dày đặc. Ngàn vạn thanh hủ kiếm đâm vào mặt đất, theo gió nhẹ thổi qua, chập chờn từng cơn.
Và...
Hoặc có lẽ bởi vì áp sát quá gần, trong nháy mắt hủ kiếm trong rừng kiếm cùng nhau rung động, bên tai Tôn Nhị Lang giống như nghe thấy một tiếng kiếm vang đồng loạt.
Trong lòng Tôn Nhị Lang run lên, theo bản năng nghiêng đầu tránh né.
Một luồng kiếm khí vô hình sượt qua hai má của hắn bay qua, cắt xuống một miếng da thịt. Không để ý cảm giác đau đớn trên mặt truyên đến, Tôn Nhị Lang nhanh chóng độn ra sau. Cho đến khi cảm giác nguy cơ giảm đi, hắn mới ngừng lại. Không hề nghi ngờ, nếu như vừa rồi hắn tránh không kịp, thứ bị cắt xuống tuyệt không chỉ là chút máu thịt đơn giản như vậy.
"Thế giới lần này dường như còn nguy hiểm hơn ba thế giới gặp phải lần trước?" Nhạc Trấn Uy cau mày suy đoán.
Tiếp đó, ba người đại khái điều tra một lượt các thế giới giáp giới châu Thu Khê.
Rừng kiếm, khe sâu. Còn có một chỗ hình như là chỗ tông môn ma đạo nào đó. Trong đó hội tụ không dưới hơn ngàn tu sĩ hung thần ác sát.
Xa xa nhìn là có thể nhìn thấy những tu sĩ ma đạo này lấy người làm thức ăn, lấy tra tấn người làm thú vui, lấy xương người luyện khí.
Cảnh luyện ngục đó làm cho khí huyết Vương Huyền Bá cuồn cuộn, hận không thể xông tới ngay tại chỗ, toàn diện càn quét Ma tông. Nhưng Vương Huyền Bá chỉ là xúc động chứ không phải ngốc. Cuối cùng không tùy tiện hành động, chỉ hung hăng nhổ một ngụm nước miếng về phía đối diện.
Ba người tập họp thương nghị lần nữa: "Nên thăm dò rõ ràng một vài vấn đề thường thức với tu sĩ bản địa nơi này trước hay là lại xông pha thế giới khác một phen?"
"Tu sĩ Vô Ưu Nhạc Thổ rất hiển nhiên biết những quy tắc chúng ta không rõ ràng. Nếu như tùy tiện dò hỏi, sợ rằng vừa mở miệng là sẽ bại lộ thân phận của chúng ta."
"Có thể mệnh vô ưu, nhưng có lẽ sẽ bị vĩnh viễn ở lại đây."
"Thử sưu hồn thì sao? Thánh sư từng giảng nội dung về phương diện này. Tuy chưa từng chính thức dùng với tu sĩ, nhưng ta cảm thấy có thể thử."Vương Huyền Bá nóng lòng muốn thử.
"Đừng quên, hiện giờ chúng ta rất có thể đang ở trong mộng cảnh. Thuật sưu hồn chưa chắc đã hữu dụng."
Sau khi ba người trâm mặc một hồi vẫn quyết định thử trước đã.
"Tìm tu sĩ lạc đàn, thực lực yếu tí."
"Trước tiên đánh ngất hắn."
Ba người tìm kiếm ở châu Thu Khê đã hơn nửa ngày mới cuối cùng tìm được mục tiêu thích hợp.
Người này nhìn qua chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, hình như chẳng biết vì sao bị tách khỏi đồng đội, đang lo lắng tìm kiếm.
"Động thủ!"
Trong tiếng hét to của hắn, sát chiêu của ba người nháy mắt đều rơi vào trên người Trúc Cơ tu sĩ kia.
Gió lốc màu đen, cự phủ màu xám và trường kiếm tử khí của Nhạc Trấn Uy.
Song làm ba người hoảng hốt không thôi là, một đòn hợp lực bọn họ vắt cạn sức phát, thậm chí đủ để trọng thương tu sĩ Nguyên Anh, thế mà không tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với tu sĩ Trúc Cơ trước mắt!
Quang ảnh tu sĩ Trúc Cơ chớp động một trận, tất cả công kích đều rơi vào khoảng không.
Hắn dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn ba người Tôn Nhị Lang, không kìm nổi lòng lui về sau một bước.
Đồng thời, Tôn Nhị Lang phát hiện mấy hàng chữ nhỏ luôn hiện ra trước mắt mình nhảy lên một thoàng.
Cái khác không có bất kỳ biến hóa nào. Chỉ là số lượng đồng Vô Ưu biến thành số không.
Da mặt Tôn Nhị Lang giật giật.
Vương Huyền Bá cũng thoáng chốc truyền âm kêu khóc: "Sao đồng Vô Ưu của ta còn có thể là số âm? Bị khấu trừ 100 rồi!"
Vẻ mặt Nhạc Trấn Uy cũng cực kỳ âm trầm: "Ta cũng thế."
Trong phút chốc bọn họ trao đổi tu sĩ Trúc Cơ, trên người bị tập kích chợt hiện ra một luông bạch quang. Bạch quang nhấn chìm hắn, sau cùng dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn đám người Tôn Nhị Lang, sau đó tu sĩ Trúc Cơ cứ như vậy biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
"... Ba người tổ Đại Huyền nhìn nhau không nói gì, im lặng mà đứng.
"Xem ra đây cũng hẳn là một loại hạn chế thiên nhiên nào đó trong nhạc thổ. Chúng ta và những tu sĩ này là cùng một loại. Mà những quái gặp phải vật trước đó kể cả những thế giới trong biên giới có lẽ là một loại khác. Giữa các tu sĩ không thể công kích lẫn nhau, thậm chí còn có thể trừng phạt. Mà đánh giết quái vật trong thế giới biên giới sẽ có khen thưởng bao gồm trong cả đồng Vô Ưu..." Sau uể oải ngắn ngủi, Tôn Nhị Lang rất nhanh lại chấn phấn lên. Dựa vào kinh nghiệm của mấy người làm hồi ức, tổng kết.