Chương 2103: Yêu thú ám thôn linh (2)
Chương 2103: Yêu thú ám thôn linh (2)Chương 2103: Yêu thú ám thôn linh (2)
"Không cách nào xác định sau khi đồng Vô Ưu bị khấu trừ quá nhiều sẽ dẫn đến hậu quả gì. Nhưng tốt nhất chúng ta vẫn đừng thử. Trước tiên đi thế giới biên giới, kiếm đồng Vô Ưu bị âm lại rồi nói."
Đến nước này, ba người đã từ bỏ dự định sưu hồn.
Đánh đều đánh không được, còn sưu hồn cái gì
Nghẹn một bụng tức giận, sau khi qua thương nghị, bọn họ căn cứ vào cảm nhận trực giác của bản thân, cuối cùng lựa chọn thế giới Ma tông thoạt nhìn nguy hiểm nhất trong ba thế giới biên giới.
"Tuy nơi quỷ quái đó nhìn qua nhiều kẻ địch, nhưng dùng hài cốt nhân loại bình thường luyện chế pháp khí, tu vi lại có thể cao đến đâu?"
"Pháp thuật cũng thô bỉ bất kham. Dọa mấy người bình thường còn được, loè loẹt, không ngăn được một rìu của ta." Vương Huyền Bá thề thốt son sắt nói.
"Chẳng qua vẫn phải cẩn thận. Nói cho cùng chúng ta đều đã từng chết một lần. Ta có loại dự cảm, số lần tử vong có lẽ còn quan trọng hơn cả đồng Vô Ưu." Nhạc Trấn Uy nhìn ký tự không ngừng nhảy trước mặt mình, trầm giọng nói.
Sau khi ba người lên kế hoạch, cuối cùng toại nguyện giết vào thế giới Ma tông.
Trong thế giới Ma tông, ngàn vạn ma đạo bị tổ ba người từ trên trời giáng xuống doạ sợ ngây người. Sau khi sững sờ chốc lát, hét lên lời Tôn Nhị Lang nghe không hiểu, dồn dập vây công đến.
Huyết khí ngập trời, oan hồn vô số. Nhìn qua rất dọa người.
"Chết hết cho lão tửt
Không ngờ một chiếc cự phủ màu xám lại dễ dàng chém tan oan hồn màu máu mấy trăm tu sĩ Ma tông liên thủ thả ra.
Dư thế cự phủ không giảm, quét ngang hai bên. Mỗi lần vung lên đều có thể mang đi tính mạng của mười mấy tu sĩ Ma tông.
Vương Huyền Bá giết đỏ cả mắt, cực kỳ hưng phấn.
"Nhị Lang, đám súc sinh này còn yếu hơn trong tưởng tượng luôn!"
Tôn Nhị Lang cũng đang nhanh chóng thu hoạch tu sĩ Ma tông không hề phụ họa. Ngược lại trong lòng ẩn ẩn dâng lên một cơn bất an.
Giống như yêu thú đầu chó đã bị chém đầu đối mặt trước đói
Tôn Nhị Lang lập tức nhìn quanh bốn phía, vừa tiêu diệt kẻ địch vừa tìm kiếm mục tiêu chân chính.
"Nhìn chỗ đói" Nhạc Trấn Uy nhắc nhở Tôn Nhị Lang quan sát một pho tượng khổng lồ sừng sững trong Ma tông.
Pho tượng đó, trước đó khi quan sát bên ngoài thế giới chưa từng xuất hiện.
Thậm chí sau khi Tôn Nhị Lang buông xuống thế giới này vẫn ẩn giấu.
Cho đến khi chiến đấu dần kịch liệt mới hiển hiện trong lúc ba người không hề hay biết.
Pho tượng giống như được khâu thành từ vô số thi thể nhân loại, tản ra ác khí ngút trời.
Mà mặt pho tượng lại không có khuôn mặt cụ thể.
Chỉ có từng đôi trắng bệch cánh tay vươn ra, không ngừng khua tay.
Mỗi lần đám người Tôn Nhị Lang diệt sát một tu sĩ Ma tông đều sẽ có một đôi cánh tay lại lần nữa vươn ra từ mặt pho tượng.
Giống như những tu sĩ Ma tông tử vong này thực ra là bị pho tượng khổng lồ này cắn nuốt.
Động tác tàn sát của Tôn Nhị Lang không khỏi hơi ngừng lại.
Nhưng đám tu sĩ Ma tông điên cuồng lại không mảy may có dự định buông tha bọn họ. Không hề vì cái chết của đồng bạn mà sợ hãi, thậm chí tiện tay nhét thi khối, di hài rải rác vào trong miệng, sau đó gào gào kêu lấy khởi xướng càng thêm điên cuồng tiến công.
"Làm sao bây giờ? Giết hay không giết?"
Rất hiển nhiên, đánh giết tu sĩ Ma tông sẽ sinh ra một loại năng lượng bổ sung nào đó cho pho tượng khổng lồ. Nhìn vô số cánh tay trắng bệch liên tục sinh trưởng như nấm mọc sau mưa. Tôn Nhị Lang không khỏi run rẩy trong lòng.
Nhưng vẫn vô cùng quyết đoán trả lời: "Giết"
Tử khí gào thét, trường long cúi đầu. Một đòn diệt sát hơn ngàn tu sĩ Ma tông, vòng vây như thủy triêu tức khắc theo đó sạch sẽ.
Song rất nhanh, tu sĩ Ma tông không sợ chết lại lấp đầy chỗ trống này.
Điêu duy nhất đáng vui mừng là, những tu sĩ Ma tông không phải giết mãi không hết. Theo tổ hợp ba người Đại Huyền hợp lực đánh giết, những tu sĩ giống người mà không phải người khắp trời khắp đất ùa đến này rốt cuộc bắt đầu chậm rãi giảm bớt trong tâm mắt.
Không biết qua bao lâu, mùi máu tươi làm cho người buồn nôn trong không khí gân như ngưng tụ thành thực chất. Cho dù đám người Tôn Nhị Lang đã phong bế khứu giác của chính mình nhưng vẫn không cách nào ngăn cản mùi máu tanh này chui vào trong thân hôn của mình. Ma tông lớn như vậy, tất cả đều là mảnh vụn sau khi tu sĩ chết nổ tung ra. Máu chảy thành sông, dường như bị Ma tông từ từ cắn nuốt trong lúc hô hấp.
Tôn Nhị Lang thở hổn hển, tay run nhè nhẹ.
Đám tu sĩ Ma tông này quá thực yếu đến đáng thương, không phải địch của tổ ba người Đại Huyền. Nhưng không chịu nổi số lượng của bọn họ thực sự quá nhiều. Cho dù đứng đó để bọn họ giết đều có thể giết đến mức Tôn Nhị Lang mềm tay.
"Nếu như ta là Nguyên Anh cảnh, nào sẽ chật vật như vậy?”
"Có động thiên làm bổ sung linh lực, căn bản không sợ chiến thuật biển người."
Trong lòng Tôn Nhị Lang không kiềm được nghĩ như vậy nói.
Bỗng nhiên, hắn giống như ý thức được điều gì, khẽ cau mày: "Độ khó vừa đúng chỗ tốt?"
Ma tông lúc này ngoài tổ ba người Đại Huyền ra cũng chỉ có pho tượng khổng lồ đứng đó.
Không phải đám người Tôn Nhị Lang không muốn sớm tiêu trừ tai hoạ ngầm, thật sự là có một bức tường chắn vô hình ngăn trước mặt bọn họ.