Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 227 - Chương 227. Trúc Cơ Trảm Nguyên Anh

Chương 227. Trúc Cơ trảm Nguyên Anh Chương 227. Trúc Cơ trảm Nguyên Anh

Sau đó giống như tượng băng vỡ vụn, tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ, rơi xuống tại chỗ.

Cơ thể tu sĩ Nguyên Anh bị đánh vỡ nát.

Nhưng trên mặt Lý Phàm không có mảy may vẻ đắc thắng mừng rỡ nào.

Bởi vì, ngọn núi lửa giằng co với biển Tùng Vân vẫn còn tồn tại ở đó.

Thậm chí còn trở nên bạo động.

“Khá!”

“Khá lắm!”

“Dùng tu vi Trúc Cơ kỳ hủy hoại xác thịt của ta! Đủ để ngươi kiêu ngạo!”

“Đáng tiếc, một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé như ngươi vốn không hiểu được sự đáng sợ của cảnh giới Nguyên Anh!”

Giọng nói Nguyên Anh tóc đỏ kia lại vang lên lần nữa.

Ẩn chứa dưới giọng điệu bình tĩnh kia bao hàm lửa giận vô tận.

“Động thiên chưa bị diệt, chắc chắn ta chưa chết!”

Từ sau ngọn núi lửa, ảo ảnh của một đứa bé chậm rãi xuất hiện.

Nó hệt như một con ký sinh trùng, ưỡn cơ thể nho nhỏ lên, bám vào trên núi lửa.

“Ngươi đừng nghĩ có thể được chết dễ dàng!”

“Ta muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất tra tấn ngươi, như thế mới có thể phát tiết nỗi hận trong lòng ta!”

Trong tiếng nói chuyện oán hận của đứa bé, cơ thể vốn đã bị hủy hoại của Nguyên Anh tóc đỏ vậy mà mơ hồ có dấu hiệu xuất hiện trở lại.

Lý Phàm trông thấy năng lượng từ núi lửa bị đứa bé chậm rãi hấp thụ.

Sau đó trên người đứa bé, máu thịt lúc nhúc xuất hiện từ hư không.

Như đang bện thành một chiếc áo khoác bên ngoài.

Phần xác con người đang chậm rãi thành hình.

“Động thiên bất diệt, tu sĩ bất tử.” Lý Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt đây như có điều suy nghĩ.

Tất cả thủ đoạn đều đã dốc hết, đánh đối phương trở tay không kịp một lần, cũng chỉ phá hủy được một cơ thể xác thịt của đối phương mà thôi.

Chờ hắn khôi phục lại rồi, kẻ tử chính là bản thân.

“Quả nhiên, khiêu chiến vượt cấp không phải chuyện dễ dàng.”

“Có điều…”

Mắt Lý Phàm sáng lên.

Trong lúc đó, khí tức trên thân bộc phát, giờ phút này Lý Phàm không tồn giữ lại chút nào.

“Ta còn một chiêu cuối cùng, xin tiền bối chỉ giáo!”

‘Bạo Pháp Kinh Thần trận’ vận chuyển đến cực hạn, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Chịu đựng năng lượng phụ tải vượt xa giới hạn, cơ thể Lý Phàm cũng đang vỡ vụn từng chút.

Chi dưới dần biến mất, chỉ còn sót lại nửa người trên.

Giờ phút này Lý Phàm không sợ sống chết, tung ra một chưởng lật biển lĩnh ngộ từ cổ vật đạo vận.

Tay phải vung ra, như thường, chẳng có gì quái lạ.

Trong khoảnh khắc trước khi một chưởng lật biển sắp thành hình.

Lý Phàm đột nhiên giác ngộ trong giây phút sinh tử.

Tiêu Hằng và Tô tiểu muội quan sát một chưởng lật biển, đều tự có lĩnh ngộ của riêng bản thân.

Chưởng pháp của Tiêu Hằng mờ mịt xuất trần, không thể nắm bắt.

Chưởng pháp của Tô tiểu muội thì bá đạo vô song, trấn áp vạn vật.

Còn Lý Phàm vẫn chỉ được phần hình, không cách nào hình thành chân ý thuộc về chính mình.

Từ đầu đến cuối chỉ kém một chút ít như thế.

Mấy năm vẫn không có tiến triển.

Mà giờ phút này, với tu vi Trúc Cơ, đối mặt tu sĩ Nguyên Anh.

Lý Phàm không sợ sống chết, không sợ chênh lệch cảnh giới, sau khi quả quyết tung một chưởng lật biển lại đột nhiên lĩnh ngộ chân ý chưởng pháp thuộc về bản thân.

Đó chính là…

Bất phục!

Tu sĩ Nguyên Anh thì thế nào?

Ta luân hồi hai kiếp, tu tiên trăm năm, vô số bí ẩn trên người.

Còn dùng mấy vị thiên kiêu làm quân cờ, thôi diễn công pháp thần thông.

Vượt hai cấp bậc giết địch, thiên kiêu thượng cổ làm được, sao ta không làm được?

Cơ thể Lý Phàm tiêu tan trong gió, ánh mắt lại càng trở nên sáng tỏ.

Hắn cao giọng cười to: “Hôm nay, dùng tính mạng của ngươi để chứng thần thông giúp ta!”

Nguyên Anh tóc đỏ giận quá hóa cười: “Nói khoác không biết ngượng…”

Còn chưa chờ hắn nói xong lại phát hiện chẳng biết từ khi nào trên đỉnh đầu đã bị mây đen bao phủ.

“Trông như lật biển.”

“Thật ra là…”

“Lật trời!”

Bàn tay khổng lồ không nhìn thấy được toàn bộ giáng từ trên trời xuống, đè lên đầu.

“Ầm!”

Núi lửa kéo theo Nguyên Anh đang bám trên người nó.

Trong chốc lát hóa thành bột mịn.

Trên bầu trời, dị tượng tu sĩ Nguyên Anh vẫn lạc đột nhiên hình thành.

Mà Lý Phàm lại hoàn toàn không cố kỵ.

Cơ thể chỉ còn lại nửa cái đầu.

Trước khi ý thức sắp biến mất, Lý Phàm nói thầm trong lòng.

“Hoàn Chân!”

“Lần mô phỏng này đã kết thúc.”

Trong thư phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lý Phàm đứng yên bất động, còn đang đắm chìm trong dư âm “Một chưởng lật trời”.

Thật lâu sau, hắn mới hít sâu một hơi.

Tuy Lý Phàm dùng tu vi Trúc Cơ hậu kỳ chém giết một tên tu sĩ Nguyên Anh nhưng trong lòng hắn cũng không có đắc ý gì.

Tu vi bản thân Nguyên Anh tóc đỏ kia vốn không mạnh là một nguyên nhân.

Càng quan trọng hơn là Lý Phàm cũng không hoàn toàn dựa vào sức mạnh của bản thân.

Hắn đã dùng ‘Bạo Pháp Kinh Thần trận’, cưỡng ép tăng uy lực của chiêu thức lên cảnh giới Kim Đan, sau đó lại kích mở một đống trận pháp hỗ trợ.

Sau cùng tung hai đại sát chiêu là Tùng Vân nhị thập bát kiếm và Một chưởng lật trời.

Cuối cùng vẫn chỉ tạo thành kết cục liều mạng đồng quy vu tận với đối phương.

Nếu không phải có ‘Hoàn Chân’ ở đây, chỉ sợ giờ phút này đã thân tử đạo tiêu.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại. Nếu không phải có ‘Hoàn Chân’ để ỷ lại, với tính cách của Lý Phàm chỉ sợ sẽ không không màng sống chết, cuối cùng còn lĩnh ngộ được Một chưởng lật trời nghịch chuyển cục diện kia.

Hắn nhìn chăm chú vào mấy mục lựa chọn của Hoàn Chân.

Đương nhiên Lý Phàm không do dự chọn mục thứ hai, giữ lại tu vi.

Bình Luận (0)
Comment