Lý Phàm không khỏi giật mình.
“Chẳng lẽ sao băng lửa kia là Dược Vương đỉnh của Dược Vương tông?”
“Dược Vương đỉnh phá giới rời đi trước khi đại kiếp giáng xuống, bây giờ lại một lần nữa quay trở về Huyền Hoàng giới một cách khó hiểu.”
“Còn ba mươi sáu chiếc Tiểu Dược Vương đỉnh không ai thèm hỏi tới trước kia cũng không hiểu vì nguyên nhân gì mà biến thành trân bảo người người giành giật.”
“Hóa ra kiếp nạn sát thân ứng tại nơi đây!”
Làm rõ nguyên nhân bị đuổi giết xong, Lý Phàm không lập tức chọn Hoàn Chân ngay.
Lý Phàm đánh giá nam tử tóc đỏ thể trạng cường tráng trên đỉnh đầu, hai mắt hiện lên vẻ nguy hiểm.
“Hóa ra, người truy sát đến tận đây lại là tiên quân Hóa Thần.”
“Không ngờ đấy, ôm cây đợi thỏ, chờ được chỉ là tu sĩ Nguyên Anh.”
“Tu tiên trăm năm, còn chưa bao giờ giao chiến chính thức với ai.”
“Đúng lúc, tóm ngươi để nghiệm chứng một thân sở học của ta vậy.”
Nguyên Anh tóc đỏ kia thấy Lý Phàm sững sờ đứng nguyên tại chỗ, chậm chạp không có động tác gì, hắn không khỏi mất kiên nhẫn.
“Giao Tiểu Dược Vương đỉnh ra, tha mạng cho ngươi!”
Hắn rống lên lặp lại.
Nếu không phải hắn lo xuất thủ sẽ khiến nhẫn trữ vật bị hư hao, từ đó đánh mất Tiểu Dược Vương đỉnh. Chỉ sợ hắn đã bộp một phát đập chết tên tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé này từ lâu rồi.
“Tiểu Dược Vương đỉnh mà tiền bối nói là cái này sao?” Lý Phàm để lộ bộ mặt tươi cười nịnh nọt, sau đó lấy một chiếc đỉnh nhỏ từ trong nhẫn trữ vật, đặt trong tay.
Ánh mắt Nguyên Anh tóc đỏ sáng lên: “Đúng! Đúng! Chính là cái này! Thằng nhóc nhà ngươi rất thức thời nhỉ!”
Nhìn Tiểu Dược Vương đỉnh bay về phía mình, hắn không khỏi hài lòng gật đầu, nói.
Hắn đưa tay chộp một cái bắt được cái đỉnh nhỏ, còn chưa đợi hắn kịp phấn khích vui mừng.
Một chiếc nhẫn trữ vật hiện ra từ trong chiếc đỉnh nhỏ.
Ngay sau đó, sợi tơ màu vàng kim kéo theo một luồng sương trắng, cứ thế xuất hiện ngay bên cạnh Nguyên Anh tóc đỏ.
“Ầm!”
Cùng với sương trắng, mấy trăm tấm phù lục lập tức nổ tung.
Một lực phá hủy to lớn đột nhiên bộc phát.
Sau đó sương phệ nguyên hình thành đám mấy bao phủ toàn bộ Nguyên Anh tóc đỏ.
“Vô sỉ!”
Hắn gào lên giận dữ, sương phệ nguyên lập tức bị thổi tan không còn gì.
Nguyên Anh tóc đỏ hiện bóng người, Tiểu Dược Vương đỉnh đã bị lấy về.
Gần như không chịu bất kỳ tổn thương nào, chỉ là cái tay đang run rẩy khe khẽ kia hình như đã chứng tỏ tập kích vừa rồi của Lý Phàm cũng chưa hẳn hoàn toàn không có tác dụng.
“Ngươi tìm…”
Chữ chết còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Nguyên Anh tóc đỏ đã cảm giác bị mấy pháp trận bao phủ trong chớp mắt.
Vận chuyển khí tức trong cơ thể trì trệ, ngay sau đó trông thấy thiên địa giống như phát sáng.
Biển xanh thăm thẳm bỗng dưng hiện lên trên bầu trời.
Một đường kiếm quang sáng rực xanh thẳm chứa khí thế không thể địch nổi bay từ trong biển xanh kia chém về phía bản thân.
Lý Phàm vừa ra tay, bất thình lình chính là sát chiêu mạnh nhất hiện tại.
Tùng Vân nhất kiếm.
“Địa chi kỳ vật?”
Nguyên Anh tóc đỏ thốt ra tiếng kinh hô, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lý Phàm trở nên tham lam.
Mặt đất trở nên nứt nẻ, bầu trời trở nên u tối.
Một ngọn núi lửa trồi lên ầm ầm, chặn ngang quỹ đạo tiến về phía trước của kiếm quang.
Núi lửa không phải là ảo ảnh giống như biển xanh mà là vật thật.
Môi trường xung quanh trở nên nóng cực kỳ, dung nham tuôn ra cuồn cuộn từ dưới vết nứt của mặt đất.
Kiếm quang màu xanh lam ảm đạm đi đôi chút nhưng vẫn xuyên qua núi lửa chém về hướng của Nguyên Anh tóc đỏ.
Trên mặt Nguyên Anh tóc đỏ kia hiện lên vẻ nghiêm túc, hắn cảm thấy không thể tránh được kiếm quang màu lam này.
Chỉ có thể đón lấy.
Mà kiếm quang do tu sĩ Trúc Cơ này chém ra lại có thể sinh ra uy hiếp trí mạng đối với hắn.
Đây là kiếm pháp gì thế?
Trong lúc dòng suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, trên người Nguyên Anh tóc đỏ tỏa ra một tầng lửa.
Ngọn lửa hừng hực như đao, đón đầu va chạm với kiếm quang màu xanh lam.
Không có tiếng nổ kinh thiên động địa.
Trong phút chốc, kiếm quang màu lam co rút lại, biến thành một sợi dây mảnh màu xanh nước.
Dây nhỏ tách ra khỏi ngọn lửa, nhanh chóng quấn lên người Nguyên Anh tóc đỏ.
Nguyên Anh tóc đỏ hơi sửng sốt, lập tức nghe thấy tiếng gầm khẽ của đối phương.
“Tùng Vân, nhị thập bát kiếm!”
Từ trong ảo ảnh biển lớn chiếu rọi thiên địa, có thêm hai mươi bảy đường kiếm quang khác hình thành, bay tới trong chốt lát.
Cùng lúc đó, tất cả trận pháp cũng đồng loạt bộc phát.
Ngũ Hành Kiếm Khí, gia tăng lên bản thân.
Dị thú gào thét, chấn nhiếp tinh thần.
Nguyên Anh tóc đỏ càng có cảm giác xác thịt của bản thân sinh ra chút khoảng cách với lĩnh vực động thiên.
Trong lúc không ai chú tâm, có một ảo ảnh màu xanh lam bỗng dưng xuất hiện.
Khiến nhiệt độ núi lửa ở xung quanh hạ thấp trong nháy mắt.
Ảo ảnh màu lam lặng lẽ không một tiếng động bay đến bên cạnh Nguyên Anh tóc đỏ, vươn tay ấn nhẹ xuống.
Cùng với hai mươi bảy vệt kiếm quang Tùng Vân, đồng loạt nện lên người Nguyên Anh tóc đỏ.
Từ lúc Tùng Vân Kiếm đầu tiên bay ra đến khi hai mươi bảy kiếm quang còn lại chém lên người tu sĩ Nguyên Anh.
Chẳng qua chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Khắp khuôn mặt Nguyên Anh tóc đỏ đều là vẻ ngạc nhiên.
Trên người hắn xuất hiện từng vệt từng vệt nứt.
Cơ thể vỡ vụn trở nên cứng đờ, lạnh lẽo.
Một cơn gió thoảng thổi qua.