Cách đó không xa có một thành trì, Lý Phàm tiến lên hỏi thăm một phen mới biết được nơi đây vậy mà đã là ranh giới châu Cửu Sơn gần kề châu Thạch Lâm rồi.
Tòa thành trì này tên là thành Lạc Phàm, là một thành nhỏ xa xôi không có tu tiên giả trấn thủ.
Có điều, phía bắc thành Lạc Phàm có một tòa thành lớn tên là thành Dung Hoa.
Đương nhiên nơi đó có tu tiên giả trấn thủ.
Vì sự an toàn của bản thân, Lý Phàm quyết định trước khi làm rõ nguồn gốc nguy hiểm vô duyên vô cớ này, phải qua được truyền tống trận ở thành Dung Hoa trước rồi mới đến Thạch Lâm thiên thành ẩn nấp.
Lý Phàm không trì hoãn thêm nữa, lập tức bay nhanh cấp tốc hướng thành Dung Hoa.
Nhưng đến khi bay được nửa đường, Lý Phàm lại vội vàng dừng lại.
Bởi vì nguồn gốc nguy hiểm kia bỗng dưng xuất hiện.
Vả lại, còn nguy cấp hơn so với trước đó.
Dường như nó bỗng dưng xuất hiện trên đường đi ngay phía trước mặt bản thân.
“Đúng là, đã đi qua truyền tống trận tới thành Dung Hoa rồi?”
“Vậy mà đối phương có thể luôn luôn khóa chặt vị trí của ta?”
Lý Phàm trầm ngâm trong chốc lát, không lựa chọn Hoàn Chân ngay.
Mà đáp xuống, hắn lấy ra từng món vật liệu từ trong nhẫn trữ vật, bố trí mở trận pháp ngay tại chỗ.
“Từ việc đối phương phải dùng tới truyền tống trận, chắc hẳn không phải tu vi Hợp Đạo.”
“Nếu là tu sĩ Hóa Thần cũng chưa chắc không thể chống đỡ được một lúc.”
“Ít nhất là phải hiểu rõ tại sao lại truy sát mình.”
“Nếu không, xem như trùng sinh lần nữa, kiếp sau ta vẫn sẽ còn gặp phải kiếp nạn này.”
Lý Phàm từ bỏ ý định chạy trốn, tinh thần trái lại đã trở nên bình tĩnh.
Từng trận pháp một cũng lần lượt được bày ra.
‘Bạo Pháp Kinh Thần trận’.
Có thể tạm thời tăng uy lực chiêu thức đạo pháp của bản thân lên một bậc.
‘Nghịch Loạn Tuyệt Linh trận’.
Nhiễu loạn linh khí chảy xung quanh đối phương, làm giảm thực lực của đối phương với mức độ nhất định.
‘Ngũ Hành Kiếm Khí’
Nghịch chuyển linh khí thành lực lượng ngũ hành, hóa thành kiếm khí đánh kẻ địch bị thương.
‘Chấn Hồn Đoạt Phách’
Dựa vào hài cốt dị thú, phát động chấn kích thần thức.
‘Phục Kiếm Pháp’
Sau khi trận pháp kích hoạt, dựa vào chiêu thức diễn ra trước mắt trong ký ức, tái hiện chiêu thức đó rồi đánh ra.
…
Cuối cùng, Lý Phàm lại tập hợp sương phệ nguyên còn sót lại với nhau.
Tiếp tục đặt mấy trăm tờ ‘Bạo Liệt phù’ ở bên cạnh.
Mỗi tấm ‘Bạo Liệt phù’ có thể chống đỡ một đòn toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ viên mãn bình thường.
Tuy uy lực không được tính là quá mạnh nhưng lại hơn ở số lượng rất nhiều.
Bỏ sương và phù lục trong một chiếc nhẫn trữ vật riêng.
Chuẩn bị sẵn một niềm vui bất ngờ cho kẻ địch chưa rõ này.
“Đáng tiếc, dựa vào trình độ trận đạo hiện tại của ta vẫn chưa đủ để chế tác ra trận miện. Bằng không cũng không cần phiền toái như thế.”
“Tại Tu Tiên giới này, dưới Hợp Đạo, người có thể dựa vào sức mạnh của bản thân vượt một đại cảnh giới giết chết kẻ địch là thiên kiêu.”
“Người có thể vượt hai đại cảnh giới giết chết kẻ địch, tự cổ chí kim hiếm thấy, là thiên kiêu tuyệt thế.”
“Ta có trận pháp trợ lực, miễn cưỡng tính được nửa cảnh giới Kim Đan.”
“Nhưng không biết có thể kéo dài mấy hiệp dưới tay tiên quân Hóa Thần này đây.”
Chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ, Lý Phàm nhắm mắt suy tư, nghiêm túc đối địch.
Chẳng bao lâu sau, một vệt sáng màu lửa đỏ xẹt qua chân trời, chớp mắt đã tới nơi.
Trong phút chốc đã bay tới trên đỉnh đầu Lý Phàm.
Người này có dáng người cường tráng, tóc đỏ như lửa, mày râu đỏ xếch lên như lưỡi mác.
Hắn đứng bễ nghễ nhìn chằm chằm Lý Phàm ở phía dưới, tiếng nói như sấm.
“Chạy cũng khá lắm!”
“Giao Tiểu Dược Vương đỉnh ra, tha mạng cho ngươi!”
…
Tiếng nói vang vọng cuồn cuộn, liên tục quanh quẩn bên tai Lý Phàm.
Lý Phàm nhắm mắt lại, trong chốc lát, rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu.
“Tiểu Dược Vương đỉnh?”
“Vượt qua mấy châu truy sát mình là vì thứ này?”
“Chẳng lẽ là bảo bối hiếm có gì?”
“Nhưng từ khi ta mua hai chiếc đỉnh nhỏ này từ Tiêu Tu Viễn thì đã trôi qua gần ba mươi bảy năm rồi.”
“Hai chiếc đỉnh nhỏ này không có tác dụng thực tế gì, vẫn luôn bị ta cất trong xó xỉnh nhẫn trữ vật, ngay cả chính bản thân ta cũng sắp quên mất bản thân có thứ này.”
“Nếu chúng nó thật sự có giá trị đặc biệt gì, tại sao lâu như thế mới gây ra việc truy sát?”
Từng cảnh tượng trước kia nhanh chóng hiện lên trong đầu Lý Phàm.
…
“Nghe nói sau khi Truyền Pháp tiên tôn, trước khi đại kiếp đến. Lúc đó, tông chủ Dược Vương tông, Liễu Như Trần đã mơ hồ có dự cảm, thiên địa sẽ nghênh đón địa biến.”
“Vậy là với thái độ cực kỳ cứng rắn, Liễu Như Trần dẫn theo toàn thể Dược Vương tông lấy Dược Vương đỉnh làm thuyền, hòa tan vào hư không, phá giới rời đi.”
Tiêu Tu Viễn chậm rãi thuật lại.
…
Năm định neo thứ mười lăm.
Một sao băng lửa chiếu rọi phía chân trời, vạch sáng bầu trời đêm.
Không rõ tung tích.
Mà tất cả tu sĩ trông thấy sao băng này, trong lòng tất cả bọn họ đều không hẹn mà dâng lên cảm giác sợ hãi, sầu lo.
…
“Giỏi lắm oắt con, ngươi biết sao băng lửa kia rơi xuống đâu không? Vực Thương Ngô đấy!”
“Cái nơi quỷ quái kia sâu không thấy đáy, khó trách nhiều năm như thế mà không một ai tìm tới nó.”
Năm định neo thứ bốn mươi mốt, sao băng rơi xuống Thương Ngô.
Khấu Hồng, Đạo Huyền Tử muốn đi tìm cơ duyên.
…
“Lần trước chúng ta vượt trăm nghìn khó khăn đến châu Thương Ngô. Chân trước vừa tới, chân sau đã truyền ra tin tức sao băng lửa kia vừa bị tìm thấy.”
“Đến cả bề ngoài nó ra sao cũng chưa kịp nhìn thấy, chỉ có thể hậm hực quay về.”
Khấu Hồng phiền muộn phàn nàn.
…