Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 224 - Chương 224. Trốn Thoát Khỏi Hợp Đạo Trong Gang Tấc

Chương 224. Trốn thoát khỏi Hợp Đạo trong gang tấc Chương 224. Trốn thoát khỏi Hợp Đạo trong gang tấc

Khí tức trên thân phập phồng không ngừng, trên mặt chậm rãi xuất hiện nếp nhăn mỏng.

Đầu tóc bắt đầu xuất hiện từng sợi hoa rầm, trong mắt lại có máu chảy ra.

Qua một hồi lâu, tu sĩ áo đen đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Sau đó nghẹn ngào hét lớn: “Đại trân Phệ Nguyên Phản Sinh?”

“Lão già Lam Vũ ngươi sau khi chết còn muốn chứng đạo trường sinh?!”

Một luồng cảm giác sợ hãi dâng lên từ sâu trong linh hồn, tu sĩ áo đen theo bản năng sinh ra ý nghĩ chạy trốn.

Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn về phía Nguyên Đạo thiên thành.

“Bảo sao nhưng năm nay, châu Nguyên Đạo luôn luôn yên bình giết chóc không ngừng, tu sĩ chết nhiều không đếm xuể...”

“Kế hoạch di bảo Lam Vũ kia của ta, cũng thuận lợi một cách thần kỳ. Vậy mà ngay cả ta cũng bị tính kế vào trong.”

“Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!”

Tu sĩ áo đen cắn răng: “Sao ta có thể làm như mong muốn của ngươi!”

Ngay lập tức cũng không quản đám người Minh Nguyệt cung nhỏ bé này nữa.

Thả sợi chỉ ra, hắn vô cùng lo lắng chạy về phía Nguyên Đạo thiên thành.

...

“Hoàn...”

Lý Phàm bị đông cứng suy nghĩ chậm rãi hồi phục, suýt chút nữa thốt chữ “Chân” ra khỏi miệng.

Nhưng lực kéo truyền tới từ không gian bên kia đã biến mất. Lý Phàm khôi phục sự an toàn, cũng nuốt nó lại.

“Đây chính là tiên tôn Hợp Đạo sao...”

Sắc mặt Lý Phàm âm trầm, chuẩn bị đủ thứ, đối mặt với sự chênh lệch thực lực tuyệt đối, thì vẫn giống như trò cười.

Mới vừa rồi, chính là một khắc nguy hiểm nhất kể từ khi Lý Phàm xuyên qua tới nay.

Có thể cảm nhận được chuyện xảy ra xung quanh, nhưng ngay cả linh hồn cũng bị đóng băng lại, không thể phản ứng hay suy nghĩ.

Nếu không phải tu sĩ áo đen kia đột nhiên sợ hãi bỏ chạy, sợ là Lý Phàm thật sự sẽ hoàn toàn khai ra.

“Chỉ là thúc đẩy hơn năm trăm tu sĩ Trúc Cơ xuất hiện sớm mà thôi, lại có thể dẫn tới cường giả cấp bậc này...”

“Không đúng, mới vừa rồi bị bắt cùng Minh Nguyệt cung cũng có không ít.”

“E là cũng không ít người bắt chước nghiệp lớn độ pháp của ta.”

“Cho nên, tu sĩ Trúc Cơ thoáng cái tăng trưởng quá nhiều sao.”

“Xem ra, tuy tốc độ tu hành “Tọa Sơn Quyết” cực kỳ nhanh nhưng muốn gióng trống khua chiêng tu hành, độ nguy hiểm vẫn quá lớn.”

“Lần này là do vận may tốt mới thoát chết giữ được mạng.”

“Lần kế tiếp chỉ sợ khó nói chính xác.”

Lý Phàm cảm thán, ngay lập tức nghĩ tới cảnh tượng tu sĩ Hợp Đạo áo đen vừa nãy cũng lộ vẻ mặt sợ hãi.

“Phệ nguyên phản sinh, được chứng trường sinh?”

“Không ngờ, hóa ra bàn tay gây tội ác sau màn cuộc biến động châu Đạo Nguyên lại là Lam Vũ tiên tôn đã chết kia.”

“Vì muốn nghịch chuyển đạo lý sinh tử sao?”

Tuy vẫn chưa biết cụ thể nội dung kế hoạch của Lam Vũ tiên tôn nhưng chỉ từ trong đôi câu vài lời của tu sĩ áo đen kia cũng đủ để có thể thấy được chỗ đáng sợ của vị Lam Vũ tiên tôn này.

Rõ ràng hắn đã dùng tính mạng của vô số tu sĩ châu Nguyên Đạo làm cái giá để giúp hắn đạt thành cảnh giới Trường Sinh.

Những tu sĩ đã vẫn lạc không thiếu người là thuộc hạ, người thân lẫn bạn bè của Lam Vũ tiên tôn.

“Cũng không biết sau khi bị tu sĩ áo đen này phát hiện, kế hoạch của Lam Vũ liệu có thể thành công hay không. Chẳng qua, bất kể thế nào, châu Nguyên Đạo này đã không phải là nơi để nán lại lâu, phải mau chóng rời đi.”

Trước đó đã hứa hẹn cẩn thận từ sớm với nhóm người Tô tiểu muội, mọi người chia nhau hành động, tiến về châu Thạch Lâm rồi tập hợp.

Trong bảy năm qua, dưới tình huống độ cống hiến cực kỳ dư dả.

Tỷ muội Ân gia tu vi yếu nhất đều đã đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, vả lại trên người còn có một vài pháp khí phòng thân.

Trên đường cẩn thận hơn chút, đảm bảo an toàn của bản thân là không vấn đề gì.

Lý Phàm nhìn khắp bốn phía, bản thân bị truyền tống đến một nơi trong rừng rậm, cũng không biết phương hướng cụ thể.

Hắn định dùng linh phù truyền tin liên lạc với những người khác của Minh Nguyệt cung nhưng mãi không liên lạc được.

Lý Phàm trầm ngâm trong chốc lát, định tìm nơi nào có người ở trước, hỏi rõ vị trí hiện tại rồi nói tiếp.

Hắn lập tức chọn một phương hướng, bóng người biến mất, nhanh chóng bay đi.

Nhưng bay được nửa đường, Lý Phàm bỗng nhiên dừng lại.

Trên mặt là vẻ kinh ngạc và không chắc chắn.

“Sao thế này, tại sao sự bất an trong lòng ta không chỉ không biến mất mà trái lại càng ngày càng mãnh liệt?”

“Là vì vị Hợp Đạo áo đen kia chưa từ bỏ truy sát sao?”

“Thù lớn cỡ nào, oán lớn bao nhiêu?”

“Không đúng, cảm giác này không giống cảm giác bất lực và tuyệt vọng khi đối mắt với Hợp Đạo.”

“Nguyên nhân dẫn tới nguy hiểm đến từ những người khác?”

“Cuối cùng là làm sao vậy?”

Tất cả mọi chuyện trải qua ở kiếp này nhanh chóng hiện lên trong đầu, nhưng Lý Phàm không thể ngẫm ra được nguy cơ trí mạng này rốt cuộc tới từ đâu.”

Lý Phàm dừng lại, lấy một sợi dây chuyền khảm nạm trận pháp truyền tống ngẫu nhiên ra từ trong nhẫn trữ vật.

Sau khi khởi động, cảnh vật xung quanh thay đổi.

Còn chưa kịp thấy rõ môi trường xung quanh, Lý Phàm đã một lần nữa móc ra một sợi dây chuyền.

Lặp lại như thế năm lần, không biết đã truyền tống được bao xa rồi.

Đầu óc Lý Phàm hơi choáng váng mới dừng lại.

Cuối cùng dự cảm bất an trong lòng dần lắng xuống, xem ra đã tạm thời thoát khỏi kẻ địch chưa rõ này.

Lý Phàm nhìn khắp bốn phía, lại phát hiện trước mắt mình đang ở trên đồng bằng.

Trên đường chân trời phía xa, có thể lờ mờ trông thấy dãy núi kéo dài liên miên.

Bình Luận (0)
Comment