Chúng tu sĩ trợn mắt há mồm nhìn hồ Minh Nguyệt lớn như thế, cứ vậy mà bị kéo lên.
Chậm rãi bay lên trời.
Không chỉ dừng lại ở hồ nước, mà ngay tiếp theo, thổ nhưỡng, nham thạch dưới hồ.
Thậm chí Minh Nguyệt cung được xây dựng ở đáy hồ.
Cũng bị lôi lên, càng bay càng cao.
Toàn bộ châu Nguyên Đạo, vô số tu sĩ đều thấy được cảnh tượng khó quên nhất từ khi sinh ra tới giờ.
Từng ngọn núi, hồ lớn, thành trì khắp châu Nguyên Đạo, bị hơn mười sợi chỉ nhỏ rũ xuống từ bầu trời.
Không ngừng lôi kéo, bay về phía trời cao.
Bên trong Minh Nguyệt cung, mọi người đột nhiên gặp phải biến động lớn, sắc mặt đều có chút tái nhợt.
Nháy mắt khi cảm thấy không đúng, bọn họ đều dựa theo phân phó của Lý Phàm, chuẩn bị khởi động dây chuyền truyền tống ngẫu nhiên trên người trước tiên.
Nhưng bọn họ lại hoảng sợ phát hiện, chỗ dựa cầu sinh này, lại mất tác dụng ngay lúc này.
Đợi tới khi toàn bộ hồ Minh Nguyệt bị kéo bay lên bầu trời như một món đồ chơi.
Sắc mặt nhóm người Tô tiểu muội và Tiêu Hằng lại càng vô cùng khó coi.
“Loại uy thế này, là tiên tôn Hợp Đạo!”
Lập tức trong lòng bọn họ tràn ngập sợ hãi và khó hiểu.
Sao lại đến nỗi này, không phải chỉ là kiếm chút điểm cống hiến thôi sao.
Minh Nguyệt cung nho nhỏ, ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng không cản nổi, cần gì tiên tôn Hợp Đạo tự thân xuất mã?
Nhưng, cho dù bọn họ có nhiều ưu tư hơn nữa.
Trước mặt Hợp Đạo, bọn họ chỉ có thể như con kiến hôi, không có chút sức chống cự nào.
Trơ mắt nhìn Minh Nguyệt cung cách mặt đất càng ngày càng xa.
Bản thân mọi người thì giống như cá trong chậu, không có chỗ nào để trốn.
“Tiểu muội, đây chính là đại cát mà ngươi nói sao!” Sắc mặt tái nhợt Ân Nguyệt Đình sắc mặt tái nhợt tới đáng sợ, không thể tin nổi mà nhìn muội muội của mình.
Vẻ mặt Ân Vũ Trân mờ mịt, không biết làm sao.
Ngay sau đó, nàng giống như nhớ ra cái gì đó, lập tức nói: “Yên tâm, chắc chắn là tiền bối ra tay đấy! Nhịn định sẽ gặp hung hóa...”
Không đợi nàng nói xong, bên ngoài Minh Nguyệt cung truyền tới một tiếng nổ.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một đám mây hình nấm khổng lồ, lấy Minh Nguyệt cung làm trung tâm, bay lên.
Mây trắng không mừng khuếch tán mở rộng, trong nháy mắt đã bao phủ hồ Minh Nguyệt.
Trên trời cao, người khởi xướng vụ nổ Lý Phàm vẻ mặt cũng rất đau lòng.
Vốn theo kế hoạch, phạm vi bao phủ của “Phệ Nguyên Kinh Thần trận” cùng lắm là quanh Minh Nguyệt cung.
Cố gắng có thể trì hoãn thời gian cường địch phủ xuống trong chốc lát.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, vị cường giả Hợp Đạo này, lại không trực tiếp phát động công kích.
Mà lại tóm trọn cả hồ Minh Nguyệt, bắt hết một lần.
Giống như muốn mang bọn họ đi đâu đó.
Lý Phàm cũng chỉ có thể hao tổn một cái giá lớn gấp mấy lần, làm ra một “Phệ Nguyên Kinh Thần trận” tự bạo quy mô lớn.
“Không sao, chỉ cần lần này có thể chạy thoát, tiền vẫn kiếm được.”
Nếu lựa chọn ra tay, Lý Phàm cũng không tiếp tục do dự nữa.
Trong nháy mắt sương trắng phệ nguyên sắp nổ tung, dây nhỏ màu bạc lại giống như gặp phải thiên địch, theo bản năng co rút lại một chút.
Nhưng ngay sau đó, nó lại không quan tâm tới sương trắng va chạm vào mình nữa, ngược lại quấn hồ Minh Nguyệt chặt hơn.
Trên bầu trời, có âm thanh như tiếng sấm mơ hồ truyền tới.
“Sương trắng phệ nguyên? Hừ, đầu sỏ cái ác Minh Nguyệt cung ngươi, phá hỏng kế hoạch lớn của ta. Ta liều mạng hao tổn chút thọ nguyên, cũng phải bắt các ngươi lại.”
“Không xử lý các ngươi thật tốt, thì thật sự khó có thể tiêu trừ mối hận trong lòng ta!”
Lời còn chưa dứt, đã thấy một tia sáng đen đâm vào sợi chỉ bạc.
“Liệt Giới Đinh? Thú vị.”
Ánh sáng của sợi chỉ nhỏ ảm đạm.
Sau đó, lại có một tia sáng đen phóng lên cao.
“Đi!” Đúng lúc này, tiếng nói của Lý Phàm vang lên.
Không cần Lý Phàm nhắc nhở, trong nhát mắt Liệt Giới Đinh màu đen xuất hiện, cảm nhận được dây chuyền truyền tống ngẫu nhiên lại có thể sử dụng được, đám người Tô tiểu muội đều ngay lập tức khởi động truyền tống trận.
Ánh sáng liên tiếp hiện lên, mọi người Minh Nguyệt cung lần lượt biến mất.
Chốc lát, Minh Nguyệt cung đã biến thành một đống đổ nát.
Bên trên đống đổ nát, một ảo ảnh màu đen chậm rãi xuất hiện.
Chỉ thấy trên mặt hắn không những không có chút tức giận nào, mà lại còn có vẻ mặt bỡn cợt như mèo vờn chuột.
“Trốn? Có thể trốn đi đâu?”
Tu sĩ áo đen khẽ vung phất trần, trong không khí trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy sợi chỉ nhỏ.
Lấy chỗ này làm điểm xuất phát, chia ra vươn về những hướng khác biệt.
“Trúc Cơ hậu kỳ nho nhỏ, thật là không biết sống chết. Bắt ngươi trước là được.”
Tu sĩ áo đen đưa tay phải ra, hai ngón tay kẹp lấy một sợi chỉ bạc, chậm rãi dùng sức.
Tại chỗ chỉ bạc biến mất, không giang thoáng chốc vỡ vụn, bắt đầu mơ hồ.
Ảo ảnh của Lý Phàm chậm rãi hiện lên.
Lúc này hắn đang nâng đầu, hình như đang nhìn lên trên bầu trời.
Vẻ mặt kinh ngạc đọng lại trên mặt, giống như ngay cả suy nghĩ cũng đang bị đông lại ngay lúc này.
Cảnh tượng xung quanh cơ thể, đang lần lượt bị kéo về bên cạnh tu sĩ áo đen.
Mắt thấy sắp bắt được Lý Phàm, động tác của tu sĩ áo đen chợt chậm lại.
Vẻ trêu tức trên mặt lập tức biến mất, sắc mặt dần trở nên nghiêm tức, nhìn chằm chằm mặt đất bên dưới.
Lượng lớn sương trắng phệ nguyên mới vừa bị nổ tung cũng không trở lại “Bạch Vụ Bích Chướng” phân cách các châu như cách mà nó nên như thế.
Mà lại bay xuống mắt đất.
Sau đó lại giống như nước chảy, không ngừng thẩm thấu vào đất.
Chỉ trong chốc lát, lượng lớn sương trắng phệ nguyên cứ như vậy mà bị mặt đất cắn nuốt.
Cảnh tượng khác thường này, khiến cho tu sĩ áo đen đã sống mấy nghìn năm cũng không nhịn được nhíu mày.
“Đây là...”
Trong lòng đột nhiên dâng lên một trận bất an, tay trái hắn bấm tay tính toán, sắc mặt không ngừng biến đổi.
Đương nhiên chuyện quỷ dị này, tu sĩ áo đen tính toán cũng rất quá sức.