“Tra ra mới biết, nó còn đang được rao bán trong Thiên Huyền Kính!”
“Ta thật sự phun ra một ngụm máu già mà!”
“Ta cùng Đạo Huyền Tử, nhìn cũng không dám nhìn tới nội dung công pháp! Sợ Hộ Pháp đường giết tới tận cửa!”
“Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo nữa!”
...
“Trăm Thạch Động Thiên...” Không trả lời Khấu Hồng, Lý Phàm thì thầm một hồi, thu lại linh phù truyền tin, mở ra bảng “Hoàn Chân”.
Họ tên: Lý Phàm
Cảnh giới: Trúc Cơ hậu kỳ
Tuổi sinh lý: 71/399
Tuổi tâm lý: 591/3669↑
Tiến độ nạp năng lượng hóa hư: 200%
Tiến độ nạp năng lượng mức neo: 2%
Số lượng điểm neo hiện tại: 1
Số lượng điểm neo có thể sử dụng hiện tại: 2
Đời này có sự trợ giúp của “Tọa Sơn Quyết”, tốc độ tu luyện vượt ngoài sức tưởng tượng.
Chỉ mới 71 tuổi, đã đột phá tới Trúc Cơ hậu kỳ.
Dưới tình huống dự cảm bất an trong lòng càng ngày càng rõ ràng, những trong những năm này Lý Phàm vẫn luôn biến hoá điểm cống hiến của Minh Nguyệt cung.
Đầu tiên là đổi lấy tám kỳ vật, trực tiếp khoá điểm neo thứ hai của “Hoàn Chân” lại.
Nhưng khi thử khoá điểm neo thứ ba, Lý Phàm phát hiện, tác dụng của kỳ vật thiên địa đã không còn cao nữa.
Một kỳ vật, chỉ có thể tăng 1% tiến độ.
Chỉ đáng tiếc là quyền hạn của Lý Phàm không đủ, không thể đổi được Địa chi kỳ vật.
Nếu không thì hiện tại điểm cống hiến đầy đủ, có thể thử hiệu quả của Địa chi kỳ vật một chút xem sao.
Quyền hạn trong Thiên Huyền Kính này, chỉ khi đảm nhiệm một chức vụ trong Vạn Tiên Minh, ví dụ như trấn thủ hòn đảo, thành thị, đạt được công lao nhất định mới có thể tăng lên.
Cùng với độ cống hiến là hai bộ... hệ thống song song.
Lý Phàm nhớ rõ, tu sĩ được tiến cử gia nhập Vạn Tiên Minh vừa lấy được độ cống hiến, còn có thể lấy được công trạng.
Tiến cử một vị tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, là đăng ký được đinh công thượng đẳng.
Chỉ là loại công trạng nội bộ này của Vạn Tiên Minh, tính toán thành quyền hạn như thế nào.
Lý Phàm không ở trong cơ chế, có tìm cũng không tìm được đáp án.
Ngoài việc đổi kỳ vật, Lý Phàm còn có một... dạng vật phẩm khác lớn hơn để đổi.
Đi tới bên cạnh “Tâm Viên Kinh Thần trận”, nhìn lượng lớn mây mù màu trắng trôi nổi trong trận pháp, Lý Phàm không khỏi khẽ mỉm cười.
Đám sương trắng này toả ra hơi thở khiến người tim đập nhanh, muốn theo bản năng mà trốn xa.
Mà từng đạo kim quang dệt thành lưới, phong toả chặt chẽ sương trắng này bên cạnh Tâm Viên Kinh Thần trận.
“Sương trắng phệ nguyên, tạo nên đại trận kinh thần. Phệ Nguyên Kinh Thần trận.”
“Có thể khuếch đại đặc tính cắn nuốt thọ nguyên của sương trắng, cho dù đối phương là tu sĩ Hợp Đạo, chắc là có thể ngăn cản trong chốc lát.”
“Trừ khi đối phương nổi điên, mặc kệ hậu quả thọ nguyên bị cắn nuốt cũng muốn đánh chết ta.”
“Chẳng qua chỉ là hai trăm vạn điểm cống hiến mà thôi, cũng không phải nhổ lông dê trên người hắn. Hẳn là không có thâm cừu đại hận tới như vậy đâu.”
Chẳng qua, suy nghĩ một lúc, Lý Phàm vẫn có chút không yên lòng.
“Nói không chừng sẽ gặp phải một hai tên nhỏ nhen không nhìn được người khác phát tài thì sao. Không được, vẫn nên chuẩn bị thêm mới được.”
“Đại năng ra tay, nhất định sẽ phong tỏa không gian. Chúng ta sẽ không thể chạy trốn thông qua truyền tống ngẫu nhiên được.”
“Phải xem xem có phương pháp nào tốt.”
...
Thời điểm Lý Phàm đang âu sầu lo nghĩ kế sách bảo mệnh chu toàn nhất.
Vẻ mặt hai tỷ muội Ân Nguyệt Đình và Ân Vũ Trân thì lại hoàn toàn trái ngược.
“Muội muội, muội nói gần đây muội dự cảm sẽ xảy ra chuyện đại cát, thật thế sao? Nhưng sao ta vẫn luôn cảm thấy tâm thần không yên?” Ân Nguyệt Đình vẻ mặt nghi ngờ hỏi, đây cũng là lần đầu tiên nàng sinh ra sự hoài nghi đối với thiên phú của muội muội.
“Không chỉ mình ta, ngay cả đám Tô tiểu muội, Tiêu Hằng đều thế.” Ân Nguyệt Đình vừa nói, vừa nhíu mày lại.
Ân Vũ Trân không cho là đúng, nghiêm túc nói: “Thật đó, tỷ tỷ. Đại cát! Rất đại đại cát!”
Ân Vũ Trân dùng tay khoa tay múa chân một chút: “Từ lúc mới ra đời tới bây giờ, ta chưa từng có dự cảm mãnh liệt như vậy đâu! Nhất định là có chuyện cực tốt sắp xảy ra!”
Nàng nói chắc nịch.
Thấy muội muội chắc chắn như vậy, cuối cùng Ân Nguyệt Đình cũng yên lòng.
Nàng theo bản năng sờ sờ sợi dây chuyền hình vuông màu bạc đeo trước ngực.
“Có dây chuyền truyền tống ngẫu nhiên được tiền bối phát cho này, cho dù có gặp phải kiếp nạn gì cũng có thể giữ được tính mạng.” Ân Nguyệt Đình chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
...
Bên cạnh hồ Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cung đã dừng pháp một thời gian ngắn rồi. Nhưng vẫn có một phần nhỏ tu sĩ Luyện Khí viên mãn tụ tập ở đây.
Mong chờ nghiệp lớn độ pháp lại được mở ra lần nữa, nhờ đó mà bọn họ có thể chiếm được tiên cơ.
Một ngày nọ, khi các tu sĩ đang tán gẫu, nói chuyện với nhau về cục diện châu Nguyên Đạo hiện tại.
Cuộc đại chiến giết chóc điên cuồng giữa Lam Vũ và Nhiên Vũ trải qua gần bảy năm, cuối cùng sắp bình thường trở lại.
Hai bên đều tổn thất nặng nề, gần như khó có thể duy trì được địa vị bản thân.
Nghe nói đã liên tục trao đổi mấy lần, nhưng rốt cuộc vẫn không thể cho ra được kết quả đôi bên hài lòng.
“Cái gì thế kia?” Một tu sĩ ở bên hồ nhìn về phong cảnh phía xa, chợt phát ra một tiếng hét kinh hãi.
Ngay sau đó mọi người nhìn qua.
Chỉ thấy trên màn trời, một sợi chỉ mảnh màu bạc không biết xuất hiện từ đâu mà treo thẳng đứng xuống.
Trong phút chốc đã từ trời chạm đất.
Sau đó nhanh chóng kéo dài vòng quanh hồ Minh Nguyệt.
Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, sợi chỉ bạc này đã tạo thành một vòng tròn.
Giống như xiềng xích, trói buộc tám trăm dặm hồ Minh Nguyệt.
Nhìn thấy một cảnh quỷ dị này, đã có tu sĩ tỉnh táo nhận thấy không đúng, lập tức phi thân trốn xa.
Nhưng phần lớn thì vẫn còn đang sững sờ tại chỗ, không biết làm sao.
Sau khi sợi chỉ màu bạc vây kín, thì phát ra tia sáng nhàn nhạt.
Sau đó lại giống như bị người kéo lên trên!
Trong nháy mắt, mặt đất chấn động kịch liệt.
Hồ nước sôi trào.