Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 221 - Chương 221. Điên Cuồng Mở Rộng

Chương 221. Điên cuồng mở rộng Chương 221. Điên cuồng mở rộng

Lần này còn muốn mãnh liệt hơn so với lần trước.

Dưới chỉ thị của Lý Phàm, Minh Nguyệt cung chỉ để lại ba vạn điểm cống hiến dự phòng.

Còn lại đều cho mượn hết.

Tin tức nghiệp vụ của Minh Nguyệt cung làm lại, trong nháy mắt lan truyền trong các tu sĩ Luyện Khí.

Bọn họ đau khổ chờ đợi nửa năm, lao nhao mừng rỡ.

Tranh nhau tới, đi tới hồ Minh Nguyệt.

Số lượng nhiều thậm chí vượt qua khỏi sức tưởng tượng của Lý Phàm.

Tuy nhiên, Lý Phàm cũng không buông thả toàn bộ danh ngạch độ pháp trong một lần.

Vẫn như cũ, cứ ba ngày lại lựa chọn một vị tu sĩ hữu duyên, hoàn toàn kích thích lòng ham muốn của chúng tu sĩ.

Dùng thời gian gần một tháng, mới có thể cho mượn toàn bộ điểm trông hiến trong kế hoạch.

Ngoài ba vạn điểm cống hiến của bản thân.

Di đoái Trương Chí Lương còn có ba mươi hai vạn điểm cống hiến.

Cộng lại là năm mươi bảy vạn điểm cống hiến.

Nhưng cục diện chém giết hỗn loạn của châu Nguyên Đạo, cũng tạo cho Lý Phàm môi trường thích hợp nhất để âm thầm trưởng thành.

Không chút kiêng kỵ sinh trưởng dã man, tốc độ tăng trưởng cực kỳ đáng sợ cuối cùng cũng hiện ra.

Cuối năm Miêu Định thứ 44, điểm cống hiến nợ bên ngoài của Minh Nguyệt cung, tăng vọt tới ba mươi mốt vạn điểm.

Cuối năm 45, bốn mươi lăm vạn điểm.

Cuối năm 46, sáu mươi ba vạn điểm.

...

Đến giữa trung tuần Miêu Định thứ 50, điểm cống hiến nợ bên ngoài Minh Nguyệt cung, đã đạt tới con số thiên văn hai trăm hai mươi vạn.

Trong bảy năm, tổng cộng Minh Nguyệt cung thành công pháp hơn năm trăm vị tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ.

Thù lao mỗi lần độ pháp được một vị tu sĩ, “Toạ Sơn Quyết” sẽ tăng thêm hơn sáu tháng tu vi.

Nhận lại gần 250 năm tu vi, đã sớm đẩy Lý Phàm đột phá tới Trúc Cơ hậu kỳ.

Dưới sự giám sát của Sát Cơ Vô Tướng, Lý Phàm tận mắt nhìn thấy hơn năm trăm quá trình Trúc Cơ.

Lúc này, lĩnh ngộ ‘Trúc Cơ đạo’ đối với hắn, cũng đã vượt qua bất kỳ vị tu sĩ Trúc Cơ nào trên thế giới này.

Mà lúc này, kỳ tài ngút trời Tô tiểu muội cũng chỉ mới vừa đột phá tới Trúc Cơ trung kỳ, Tiêu Hằng thì vẫn quanh quẩn ở Trúc Cơ tiền kỳ.

Tốc độ tu luyện kinh khủng như vậy, khiến cho Lý Phàm như đang ở trong mơ.

Mà lượng lớn cống hiến trong tay, càng làm cho Lý Phàm cảm thấy như đang đi trên băng mỏng.

Trong lòng không chỉ không có sự vui sướng khi cảnh giới tăng lên, mà ngược lại sự bất an mơ hồ càng ngày càng tăng.

Hạ lệnh mọi người Minh Nguyệt cung dừng nghiệp vụ độ pháp, đồng thời nhanh chóng thu lại điểm cống hiến.

Lý Phàm phòng ngừa chu đáo, một bên ở trong Thiên Huyền cảnh đọc nốt phương pháp đột phá Kim Đan, một bên nâng cao đề phòng tân thần, chuẩn bị đường chạy trốn bất kỳ lúc nào.

...

Châu Nguyên Đạo, một không gian vô danh nào đó.

Một vị tu sĩ áo đen vừa từ bế quan tỉnh lại.

Hắn theo thói quen bấm một cái pháp quyết.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một cây bạch quả màu vàng.

Tu sĩ áo đen cầm phất trần trong tay, nhẹ nhàng vung lên.

Chỉ thấy cây bạch quả tưởng như đã bị đóng băng thời gian, đột nhiên bắt đầu biến hoá.

Thân cây lay động, có năm chiếc lá màu vàng nhẹ nhàng rơi xuống.

Tu sĩ áo đen lộ vẻ vui mừng: “Sao lại bế quan một cái, đã chết mất năm Hoá Thần rồi?”

Pháp quyết chợt biến.

Bên cạnh cây bạch quả vàng kim đột nhiên xuất hiện một cây khác giống như đúc.

Chỉ khác là toàn thân phát ra ánh sáng bạc nhẹ nhàng.

Phất trần vung qua.

Hai mươi ba chiếc lá màu bạc chậm rãi rơi xuống.

Tu sĩ áo đen lại càng vui vẻ.

Bấm tay tính toán, cũng đã biết được lý do.

“Thì ra là xảy ra nội chiến, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.”

“Kỳ lạ, đây là bút tích của người nào? Lại không nhìn được?”

“Hừ, kệ đi, Dù sao chết càng nhiều càng tốt.”

“Ta vốn dùng cái chết của Lam Vũ, một chiêu tính kế Lam Hạp cũng đã cắt giảm lượng lớn tu sĩ rồi.”

“Nhìn hiện tại, xem ra lần này ta vượt mức hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Tu sĩ áo đen vui mừng không thôi, thì thào tự nói.

“Châu Nguyên Đạo này hoà bình lâu rồi, tu sĩ quá nhiều. Sớm nên thanh lý một phen, cũng tại lão già Lam Vũ kia bảo vệ...”

“Hừ, hiện tại ngươi thân tử đạo tiêu, cũng không có cách nào thể hiện nữa rồi.”

Cây bạch quả màu lam xuất hiện, lần này số lượng lá cây rơi xuống càng nhiều hơn.

Lập tức tu sĩ áo đen mặt mày hớn hở: “Lần dặn dò này của Thiên Tôn cuối cùng cũng ổn rồi.”

Tiếp theo, hắn lại theo thói quen triệu hồi ra một cây bạch quả màu lục cuối cùng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tu sĩ áo đen, cây bạch quả màu lục đón gió trưởng thành.

Chỉ thời gian một hơi thở đã lớn ra một vòng.

Sinh cơ dạt dào, nhẹ nhàng lay động.

Tu sĩ áo đen ngay lập tức kinh ngạc bật dậy, thất thanh nói: “Sao lại như thế được?”

“Số lượng tu sĩ Trúc Cơ, trong mười năm tăng gấp ba?”

Mồ hôi lạnh trên trán túa ra, tu sĩ áo đen vội vàng bấm đốt tay tính toán.

“Hay cho một cái Minh Nguyệt cung độ pháp...”

Hồi lâu sau, tu sĩ áo đen nghiến răng căm hận nói.

“Còn có một cặp học trò noi theo...”

“Các ngươi đều phải chết!”

Xoạt!

Bốn cây bạch quả vàng bạc lam lục trước mắt, ngay lập tức hoá thành bụi.

Tu sĩ áo đen cầm phất trần trong tay, đạp mạnh về phía trước, lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Minh Nguyệt cung.

Lý Phàm vẫn không hay biết nguy hiểm sắp giáng tới, lúc này đang nhìn tin tức Khấu Hồng gửi tới mà thấy buồn cười.

“Lý Phàm lão đệ, ngươi không biết những năm gần đây ta với Đạo Huyền Tử thật sự là xui xẻo mà!”

“Lần trước chúng ta trăm cay nghìn đắng chạy tới châu Thương Ngô. Chân trước vừa tới, chân sau đã truyền tới tin tức ngôi sao băng này đã được tìm thấy.”

“Ngay cả hình dạng của nó như thế nào cũng không được nhìn, chỉ có thể hậm hực đi về.”

“Lần này, ta cùng với Đạo Huyền Tử đi sâu vào biên giới Trăm Thạch Động Thiên của châu Thạch Lâm, gần như cửu tử nhất sinh mới tìm được một quyển công pháp.”

“Nói có lẽ ngươi không tin, còn là một môn Nguyên Anh chân công!”

“Lúc đấy ta rất kích động. Nhưng bình tĩnh nhìn lại, môn công pháp này lại có người đang tu luyện!”

Bình Luận (0)
Comment