Tiếp đó, nhìn ảo ảnh biển cả chân thức lẫn hư ảo trong đan điền, Lý Phàm bỗng đưa ngón tay đâm mạnh lên đan điền.
Lý Phàm phun ra một búng máu tươi, khí tức yếu đi nhanh chóng.
Mà ảo ảnh biển Tùng Vân lung lay kịch liệt, xuất hiện một vệt nứt màu đen ở chính giữa.
Ảo ảnh biển xanh càng trở nên mờ ảo.
Lý Phàm lại chọc một lần nữa.
Ba lần như thế, biển Tùng Vân hoàn toàn biến mất giữa đất trời.
Còn Lý Phàm hơi thở mỏng manh, mặt trắng bệch như giấy, suýt chút nữa thì kêu thành tiếng.
“Dùng sức hơi quá rồi, nhưng kiếp sau có thể nhẹ hơn chút.”
Trong lòng Lý Phàm thầm nói.
Tu vi trong người luyện hóa thêm lần nữa, vết thương của Lý Phàm nhanh chóng được khôi phục, đồng thời tăng lên đến cảnh giới Luyện Khí viên mãn.
“Nếu không nhờ có “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh” này, việc ta muốn thử dùng ‘Hoàn Chân’ để xây dựng đạo cơ e là còn khó hơn gấp trăm lần.” Trong khoảnh khắc cảnh giới biến hóa lên xuống thất thường này làm Lý Phàm không nhịn được ngẫm nghĩ và nói như thế.
Ổn định tinh thần, Lý Phàm bắt đầu thử lần thứ nhất.
Khác với việc dùng kỳ vật thiên địa có thực thể để Trúc Cơ, tuy ‘Hoàn Chân’ ở trong cơ thể Lý Phàm nhưng nó vô hình vô tướng.
Cảm ứng vô cùng khó khăn.
Cũng may kỳ vật Trúc Cơ của Trương Hạo Ba trước đây cũng là ‘kiếm ý Thiên Sát’ vô hình vô tướng.
Lý Phàm may mắn được tận mắt chứng kiến toàn bộ, vừa đúng lúc coi đây là tham khảo, cảm ứng được quy tắc của ‘Hoàn Chân’ ẩn chứa trong cơ thể.
Hồi lâu sau, một tầng ánh sáng trắng mơ hồ hiển hiện trong đan điền của Lý Phàm.
Sau đó…
Bùm!
Đan điền của Lý Phàm nổ rồi!
“Hoàn Chân!”
Trước khi ý thức biến mất, Lý Phàm thầm nói.
Luồng sáng biến ảo, không quay trở lại thư phòng lúc trước mà là bên trong căn nhà tranh nhỏ trên đỉnh núi Giải Ly kia.
Tất nhiên là chọn quay trở về điểm neo thứ hai.
Chọn rút ngắn thời gian nạp năng lượng.
Sau khi giảm bớt ba mươi phần trăm thời gian nạp năng lượng, hoàn thành quá trình nạp năng lượng, chỉ cần thời gian sáu năm.
Lý Phàm nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng lại quá trình Trúc Cơ ở kiếp trước, không hề gián đoạn dòng suy nghĩ cảm ngộ.
Thời gian sáu năm lóe lên rồi biến mất.
‘Hoàn Chân’ hoàn tất nạp năng lượng, Lý Phàm lại bắt đầu thử một lần nữa.
Ba lần chỉ tay phá nát đạo cơ.
Lần này tuy mặt mũi Lý Phàm vẫn tái nhợt nhưng cũng chỉ phun ra một búng máu nhỏ.
Quay trở về Luyện Khí viên mãn, dốc lòng cảm ngộ quy tắc ‘Hoàn Chân’.
Tình huống đã có vài điểm chuyển biến tốt đẹp nhưng không thể duy trì được bao lâu.
Bùm! Đan điền của Lý Phàm lại nổ.
“Hoàn Chân!”
Sáu năm sau, Lý Phàm bắt đầu thử lần thứ ba.
Ánh sáng trắng đại diện cho quy tắc ‘Hoàn Chân’ đã ôn hòa hơn một chút.
Thời gian kéo dài lần này lâu hơn so với hai lần trước.
Nhưng xa lắm mới đến thời điểm hư ảnh ‘Hoàn Chân’ thành hình.
Đan điền Lý Phàm lại nổ tung.
“Hoàn Chân!”
Lần thứ tư.
“Tại sao đan điền lại nổ liên tục thế chứ?” Hồi tưởng lại quá trình Trúc Cơ mấy kiếp trước, Lý Phàm không khỏi suy tư.
Truyền Pháp tiên tôn lập thành con đường tu hành, quan trọng nhất là một chữ “vững chắc”.
Dù tư chất có sự chênh lệch, chỉ cần tuổi thọ đủ, thỏa mãn điều kiện thì nhất định sẽ tu thành công.
Nhưng hiện tại quá trình Lý Phàm dùng ‘Hoàn Chân’ để Trúc Cơ lại đi ngược lại đạo của Truyền Pháp tiên tôn.
“Vốn cho rằng chỗ khó Trúc Cơ của ta nằm ở việc cảm ngộ Hoàn Chân vô hình vô tướng kia như thế nào.”
“Nhưng không nghĩ là có lẽ nguyên nhân vì bản thân ‘Hoàn Chân’ đã hòa làm một thể với ta, cảm ngộ sự tồn tại cũng không quá khó khăn như trong tưởng tượng.”
“Trái lại, hình như thứ này không tương thích với con đường tu hành của thiên tôn, dẫn đến đan điền nổ tung, trở thành trở ngại thành công trúc cơ lớn nhất của ta.”
“Biết đâu nếu có thể giải quyết vấn đề này, cách đến lúc Trúc Cơ ‘Hoàn Chân’ không còn xa.”
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Phàm trở nên phấn chấn hơn chút.
Bắt đầu lần thử thứ tư.
Bùm!
Lần thứ năm!
Bùm!
Lần thứ sáu!
…
Mỗi một lần đều đại diện cho khoảng thời gian sáu năm.
Tuy lần nào đan điền cũng nổ tung vào giai đoạn quan trọng sắp thành công lại thất bại.
Nhưng hào quang của Hoàn Chân đúng thật đang ngày càng ôn hòa hơn.
Sự tình đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Cũng vì vậy Lý Phàm càng kiên định với tín niệm.
Luân hồi không ngừng nghỉ, Lý Phàm không biết mệt mỏi, hết lần này tới lần khác tái diễn quá trình Trúc Cơ.
Chuyên tâm tập trung, còn tất thảy mọi chuyện khác đều ném hết ra sau đầu.
Lần thứ mười.
Lần thứ hai mươi.
Lần thứ ba mươi.
…
Mãi cho đến sau lần thứ năm mươi sáu, cuối cùng Lý Phàm đã chờ đón được bước tiến trọng đại.
Trong đan điền, bạch quang ôn hòa dường như ngưng tụ thành thực thể, như khối ngọc trơn nhẵn nõn nà, cảnh đẹp ý vui.
“Chẳng lẽ là cuối cùng sắp thành công?”
Lý Phàm thấy thế, tâm linh không hề gợn sóng kia cũng không nhịn được mà dâng lên từng gợn sóng lăn tăn.
Nhưng rõ ràng sự tình đâu thể dễ dàng như thế.
Lần này đan điền hoàn hảo không mảy may tổn hại, không bị vỡ ra.
Lý Phàm lại cảm thấy trên dưới khắp cả người, sâu trong xương cốt cơ thịt dường như có một con côn trùng bé xíu đang liên tục nhúc nhích.
Loại cảm giác vừa ngứa ngáy vừa tê dại lại đau đớn kia khiến Lý Phàm không nhịn được kêu đau thành tiếng.
Mà như thế chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Từng khối thịt hình tròn bỗng dưng nhô lên trên người Lý Phàm.