Sau đó, giống như tự có ý thức của riêng mình, liên tục di chuyển.
Khối thịt càng dài càng lớn, chỉ qua mấy nhịp thở, gần như biến thành kích thước cỡ nửa cái đầu người.
Trên người mọc ra đầy bướu thịt màu máu đáng sợ như thế, giờ phút này trông Lý Phàm hệt như quái vật, không phải con người nữa.
Mà bướu thịt màu máu kia vẫn còn tiếp tục bành trướng.
Cuối cùng, một tiếng “Phụt!” vang lên.
Bướu thịt đạt đến giới hạn mà xác thịt Luyện Khí có thể chịu đựng được, giống như bong bóng, nứt toác ra.
Thịt tảng, máu tươi văng tứ phía.
Khắp căn nhà tranh nhỏ.
Lý Phàm cũng bị máu thịt của chính mình nhấn chìm toàn thân.
Nhưng hắn thờ ơ.
Bên trong thức hải, huyễn linh Lam Viêm hiển hiện.
Đồng thời, Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú liên tục vận chuyển.
Lý Phàm rơi vào trong cảnh giới vô ưu vô bố vô cụ.
Chẳng qua là ảo ảnh ‘Hoàn Chân’ ngưng tụ bên trong đan điền, mặc nhục thân của bản thân sụp đổ mà mặt mày không đổi sắc.
Nhưng dẫu sao nhục thể tu vi Luyện Khí khá yếu ớt.
Dần dà, hơi thở sinh mệnh của Lý Phàm trở nên như có như không.
Sau đó như thể sắp tiêu tan.
Vào khoảnh khắc cuối cùng Lý Phàm thầm nói trong lòng ‘Hoàn Chân’.
Lần thứ năm mươi bảy!
Sáu năm sau, Lý Phàm lại thử lần nữa.
Luồng sáng trắng biến ảo hình dáng theo tinh thần cảm ngộ của Lý Phàm.
Cơ thịt trên người Lý Phàm liên tiếp mọc khối bướu.
Hồi lâu sau, thất bại một lần nữa.
Lần thứ năm mươi tám.
Thất bại!
Lần thứ năm mươi chín.
Thất bại!
…
Hết lần thất bại này đến lần thất bại khác, không mài mòn nổi quyết tâm và lòng tin của Lý Phàm.
Hắn tổng kết kinh nghiệm và bài học, so sánh mỗi một quá trình trúc cơ.
Hắn phát hiện khi bản thân đang dồn hết tâm trí khống chế cảm ngộ, trái lại không bằng khi bản thân vô thức không hay biết, trong trạng thái ngu ngốc hồ đồ, có thời gian kiên trì lâu hơn.
“‘Hoàn Chân’ hòa làm một thể với ta, dù ta không cách nào cảm nhận được nó nhưng cơ thể bản thân ta lại mơ mơ hồ hồ chịu ảnh hưởng.”
“Dùng ý thức bản ngã để trúc cơ, so với ý thức tự ngã lại thuận lợi hơn rất nhiều.”
Trong quá trình Trúc Cơ lần thứ bảy mươi lăm, Lý Phàm đã hơi hiểu ra.
Tiếp theo, đúng như hắn dự đoán.
Hình dạng của luồng sáng trắng đã dần trở nên có quy luật.
Mỗi một lần thử nghiệm đều như một lần tu bổ, dần phục hồi hình dạng nguyên bản của nó.
…
Lần thứ chín mươi.
Sau khi đốm sáng trắng cuối cùng biến thành hình dạng giống như hình bầu dục, rốt cuộc có xu hướng ổn định.
Trên người Lý Phàm đã không còn xuất hiện bướu thịt nữa.
Hào quang lấp lóe, hóa hư thành thực.
Dường như sắp hiện rõ trong đan điền.
Nhưng…
Bỗng dưng trong lòng Lý Phàm hiện lên một tia hiểu ra.
Còn thiếu một chút.
Dường như có thứ gì đột nhiên giáng xuống trong căn nhà tranh nhỏ bé trên đỉnh núi Giải Ly.
Trong chớp mắt, tóc Lý Phàm trở nên trắng như tuyết.
Làn da khô quắt, nhăn nheo.
Trên mặt xuất hiện từng khe rãnh vết rạn đáng sợ.
Cơ bắp biến mất, chỉ còn lại một lớp da, bọc lên trên khung xương.
Không giống hình người, dáng vẻ đáng sợ.
Tuổi tác Lý Phàm gia tăng nhanh chóng, chỉ e sau chốc lát sẽ chết già ngay tại chỗ.
“Hoàn Chân!”
Lý Phàm không chút do dự.
Lần thứ chín mươi mốt đến lần thứ chín mươi tám.
Mỗi lần Lý Phàm thử đều như thế.
Cách cái đích dùng ‘Hoàn Chân’ để Trúc Cơ thành công đều thiếu một chút xíu như thế.
Lần thứ chín mươi chín, một lần nữa quay trở lại đỉnh núi Giải Ly.
“Rốt cuộc là chênh lệch ở điểm nào?”
Lý Phàm nhíu mày.
Hắn biết lúc này chỉ cách thành công một chút xíu.
Nhưng không phải chỉ cần thử một cách đơn giản là có thể giải quyết.
Cần phải giác ngộ ngay trong khoảnh khắc đó, tìm ra vấn đề.
Trong bụng Lý Phàm có dự cảm, đáp án này chắc hẳn rất đơn giản.
Mình với nó chỉ cách nhau một lớp cửa sổ giấy, đâm một cái là rách.
Nhưng hiện tại, thân Lý Phàm ở trong núi này, không biết rõ bộ mặt thật.
Không cách nào tìm ra vị trí chính xác.
Lý Phàm vừa suy tư vừa đi xuống núi.
Hắn dạo bước trong trần thế, tìm kiếm đáp án của chính mình.
Đồng thời hắn cũng lần đầu tiên quan sát thấy Đại Huyền này không nằm trong tầm ảnh hưởng của hắn.
Năm định neo thứ năm, Giang Nam hạn hán to.
Một đoàn dân lưu lạc tấn công phủ Lang Gia Vương.
Phủ Lang Gia Vương tổn thất nặng nề.
Ngoại trừ Lang Gia Vương bỏ trốn từ lỗ chó, giữ được cái mạng ra.
Đám người còn lại của vương phủ đều bị dân lưu lạc hành tới chết.
Tin tức truyền đi, triều chính chấn động.
Hoàng đế giận dữ ra lệnh quân đội trấn áp và tàn sát dân lưu lạc.
Đồng thời triệu Lang Gia Vương vào kinh thành, dốc lòng xoa dịu.
Từ đây, Lang Gia Vương ở lại trong kinh.
Năm định neo thứ mười lăm.
Hoàng đế bất ngờ mắc bệnh hiểm nghèo.
Trước khi băng hà đã tuyên Lang Gia Vương vào cung, truyền ngôi vị cho hắn.
Lang Gia Vương kế vị, đổi niên hiệu là Tuyên Cảnh.
Năm định neo thứ mười sáu, khắp nơi đồng loạt nổ ra phiến loạn lớn nhỏ.
Tuyên Cảnh Đế phong tâm phúc của hắn làm Trấn Uy đại tướng quân, lĩnh quân bình định quân phiến loạn.
Trấn Uy đại tướng quân mất thời gian ba năm, cuối cùng mới bình ổn được phản loạn các nơi.
Phong quang hồi triều.
Tuyên Cảnh Đế lệnh cho bách quan nghênh đón từ ngoài kinh thành, đồng thời lễ nghênh đón tương tự như đế vương.
Vẻ mặt Trấn Uy đại tướng quân đầy kiêu căng, thản nhiên hưởng thụ.
Gặp bách quan mà không xuống ngựa, gặp đế vương mà không quỳ lạy.