Mặt mũi Tuyên Cảnh Đế không chút biến sắc, lấy tay nâng đỡ, đón vào trong cung.
Tiệc rượu chiêu đãi phung phí.
Qua ba lượt rượu, bách quan lặng lẽ lui bước.
Mấy chục tay đao phủ tràn vào.
Trấn Uy đại tướng quân say mèm còn lại trơ trọi lập tức bừng tỉnh, chất vấn Tuyên Cảnh Đế.
Tuyên Cảnh Đế im lặng không đáp.
Dưới vòng bao vây của đao phủ, tuy Trấn Uy đại tướng quân dũng mãnh vô song cũng trúng đầy vết đao chém.
Thoi thóp từng hơi.
Trước khi chết, hắn chỉ vào Tuyên Cảnh Đế, oán hận nói: “Nếu lặp lại một lần nữa, ta nhất định đích thân dẫn địa quân san phẳng Huyền Kinh, dùng thủ cấp của ngươi làm bầu rượu, giải mối hận trong lòng ta!”
Sau đó chết đi dưới đao kiếm.
…
Thời gian như thể ngưng đọng ngay tại phút chốc này.
Lý Phàm vẫn luôn lặng lẽ quan sát, tới lúc này mới xuất hiện.
Ánh mắt hắn sáng tỏ, bừng tỉnh đại ngộ.
“Thế nhân không thể làm lại lần nữa.”
“Thế gian này cũng không thể làm lại.”
“Mà ta thì có.”
“‘Hoàn Chân’ của ta…”
“Đã vượt ra khỏi thế giới.”
Trong chốc lát, cảnh sắc xung quanh trở nên mờ ảo, Lý Phàm quay về đỉnh núi Giải Ly.
Lý Phàm khẽ nhẩm ‘Hoàn Chân’ một lần nữa.
“Thật như giả thì giả cũng như thật…”
“Giả cũng như thật…”
Hắn nhìn chằm chằm vào bảy ký tự to do ‘Hoàn Chân’ tạo thành, trong lòng tĩnh lặng.
“Ta dùng quy tắc của ‘Hoàn Chân’ trong thế giới này xây nên đạo cơ!”
Nước chảy thành sông, không chút vướng víu.
Thoáng chốc đốm sáng trắng như ngọc hiển hiện trong đan điền.
Điểm neo định thứ ba hiện lên theo tiếng động.
“Trăm kiếp Trúc Cơ tuy gian khổ nhưng lại phá vỡ ràng buộc. Từ nay về sau, cuối cùng ta không cần phải lo lắng vấn đề công pháp sở tu và kỳ vật Trúc Cơ không tương thích nữa.”
“Phàm là pháp trong thiên hạ đều có thể thành pháp của ta.”
Đỉnh núi Giải Ly, Lý Phàm dùng ‘Hoàn Chân’ để Trúc Cơ thành công, trong lòng không khỏi dâng lên sự vui mừng mơ hồ.
Thời gian hơn sáu trăm năm, luân hồi trăm lần, chỉ vì một mục tiêu.
Rốt cuộc hiện giờ đã thực hiện được, hiệu quả tất nhiên phi phàm.
“Thương Hải châu!”
Trong lòng Lý Phàm khẽ động.
Chỉ thấy đốm sáng bạch ngọc trong đan điền kia tỏa ra luồng sáng ôn hòa.
Dù Lý Phàm đã từng gây dựng đạo cơ bằng Thương Hải châu, giờ phút này cũng khó có thể phân biệt được biển cả trong cơ thể mình có gì khác so với biển cả vốn có.
Không thể nói là không khác nhau chút gì, chỉ có thể nói giống nhau như đúc!
“Hay cho “giả cũng là thật”!” Lý Phàm cảm thán.
Loại sức mạnh khổng lồ nghịch chuyển thời gian kia của ‘Hoàn Chân’ đã vượt ra khỏi giới hạn thế giới này.
Vì vậy trước đây Lý Phàm mới muốn dùng ‘Hoàn Chân’ Trúc Cơ hoàn chỉnh, mới thất bại nhiều lần.
Nhưng ‘Hoàn Chân’ đã vượt khỏi giới hạn thế giới và cũng từng xuất hiện cùng một lúc tại thế giới này.
Quy tắc thuộc thế giới này của nó chính là bảy con chữ to “Thật như giả, giả cũng như thật”.
Nói ngắn gọn, tại Trúc Cơ kỳ, ‘Hoàn Chân’ có thể biến thành bất kỳ lĩnh ngộ nào của bản thân Lý Phàm hoặc là kỳ vật thiên địa từng bị ‘Hoàn Chân’ hấp thụ!
Lý Phàm với tâm trạng phấn chấn, kỳ vật Trúc Cơ trong người liên tục biến hóa.
“Kiếm Đạo Huyền!”
Một thanh kiếm Đạo Huyền rỉ sét mục nát xuất hiện trên núi Giải Ly.
“Bất Cam Trúc!”
“Ám Nhiên Trượng!”
…
Hình dáng kỳ vật Trúc Cơ trong cơ thể thay đổi, khí tức trên người cũng đang biến hóa liên tục.
Một hồi lâu sau khi đã mô phỏng hết toàn bộ kỳ vật thiên địa gặp được ở kiếp thứ mười hai, Lý Phàm lại biến hóa ‘Hoàn Chân’ thành Thương Hải châu.
Ảo ảnh biển cả hiển hiện trên đỉnh đầu, Lý Phàm chém một nhát kiếm.
Tùng Vân nhất kiếm chia tách biển mây, bay về phía mặt trời mới mọc ló lên ở phía đông.
Mãi đến khi biến mất khỏi tầm mắt mà uy thế vẫn không suy giảm.
“Sát chiêu thần thông tung ra cũng không khác Thương Hải châu chân chính chút nào cả.”
“Chốn Tu Tiên giới này, kỳ vật Trúc Cơ có sức ảnh hưởng quá lớn đối với tu sĩ. Chí ít trước Hợp Đạo, còn đường tu hành đều phải có kỳ vật phù hợp với bản thân.”
“Ví dụ như mười hai kiếp của ta dùng Thương Hải châu để Trúc Cơ, nếu không tu công pháp thuộc tính thủy mà cưỡng ép sửa thành thuộc tính hỏa. Tăng tiến cảnh giới chậm chạp không nói mà còn có thể lâm vào tình trạng tương khắc phản phệ.”
“Nhưng ta dùng ‘Hoàn Chân’ để xây dựng đạo cơ, từ đây không còn phải sầu lo việc này nữa.”
“Đây chính là pháp trong thiên hạ đều có thể thành pháp của ta.”
“Thậm chí ta còn có dự cảm.” Ánh mắt Lý Phàm sáng rực, miên man bất định.
“Kỳ vật thiên địa chính là công cụ cụ thể hóa pháp tắc thiên địa. Nếu một ngày nọ, ta có thể mô phỏng kỳ vật trong thiên hạ thành công cụ cụ thể…”
“Ví dụ, vật kỳ thiên ‘Diễn Pháp Giác’ của Vạn Tiên Minh…”
…
Hồi lâu sau Lý Phàm mới khôi phục tinh thần từ trong dòng suy nghĩ miên man.
Dùng ‘Hoàn Chân’ để Trúc Cơ, từ đó thoát khỏi ràng buộc, sau này có vô vàn cơ hội.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn là cơ hội mà thôi.
Muốn thực hiện thì phải dốc lòng mưu tính từng kiếp một.
“Kiếp này, cảm giác trong tâm vững tin chính xác trăm phần trăm, ta không chờ Hoàn Chân hoàn tất nạp năng lượng, bắt đầu Trúc Cơ ngay. Bây giờ hoàn thành Trúc Cơ, ta lại cài đặt điểm neo thứ ba, chỉ cách xa điểm neo đầu tiên mấy ngày mà thôi.”
“Điểm neo ban đầu là khi ta vừa mới xuyên không đến thế giới này.”
“Điểm neo thứ hai thì đang ở đỉnh núi Giải Ly, Thương Hải châu là kỳ vật Trúc Cơ, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.”
“Điểm neo thứ ba chính là mới vừa rồi, ‘Hoàn Chân’ là kỳ vật Trúc Cơ, tu vi vẫn là hậu kỳ.”