“Trúc Cơ hoàn tất là thời điểm tiến vào Tu Tiên giới lần nữa.”
“Lúc này cách với lúc hoàn tất nạp năng lượng phải tận chín năm, ta lại có thể chuẩn bị trước một chút tại Đại Huyền này.”
Lý Phàm nghĩ như thế, sau đó bay chậm xuống núi, giáng lâm nơi trần thế.
Dùng thân phận tiên nhân thúc đẩy người phàm.
Với thời gian chín năm, giết hết kẻ đáng chết dưới vòm trời, thu lấy hết máu vào trong cơ thể.
Cuối cùng ngưng tụ thành một viên huyết châu đỏ thẫm.
Khí tức truyền ra từ trong huyết châu giống như thiên địch.
Lý Phàm quan sát từ phía xa còn không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Nạp năng lượng xong, Lý Phàm lại lần nữa lựa chọn Hoàn Chân.
Trở về điểm neo thứ ba, lần này Lý Phàm chọn mục đầu tiên, giữ lại vật phẩm bản thân nắm giữ.
Tất nhiên là viên huyết châu tràn ngập Tiên Phàm Chướng khí này.
“Tinh huyết của vạn người.”
Lý Phàm ngắm trúng cái tên vật phẩm này trong Hoàn Chân, không nhịn được xoa cằm.
“Chỉ là tinh huyết của người phàm, đâu có nhắc tới Tiên Phàm Chướng đâu…”
Hồi tưởng lại quá trình xây dựng đạo cơ cả trăm kiếp, quá trình Tiên Phàm Chướng trong cơ thể hắn lần lượt bị xua tan, Lý Phàm hơi hiểu ra.
“Có lẽ thật ra Tiên Phàm Chướng này không tồn tại thực thể? Có thể càng giống một loại sức mạnh nguyền rủa nào đó?”
“Bất kể là thế nào, tinh huyết châu này chính là một đòn sát thủ của ta sau này.”
Khi ở kiếp thứ mười hai, mỗi lần Lý Phàm gặp được tu sĩ có tu vi từ Nguyên Anh trở lên đều có loại cảm giác bất lực.
Hắn không khỏi nghĩ tới Tiên Phàm Chướng khiến tất cả tu tiên giả đều mặt mày biến sắc.
Một phen giày vò thế này là để biến Tiên Phàm Chướng thành vật phẩm liên kết với ‘Hoàn Chân’, để có thể sử dụng bất kỳ lúc nào.
“Có điều theo thông tin tin ta biết được, tại Tu Tiên giới, ác ý dùng Tiên Phàm Chướng đả thương người khác sẽ bị Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội bắt tay truy sát, không chết không thôi.”
“Không phải bất đắc dĩ thì không thể dùng tùy tiện.”
“Ừm… Hoặc là ta có thể dựa vào biến hóa của ‘Hoàn Chân’, ngụy trang thành những người khác rồi hành động.”
Lý Phàm dần chìm vào dòng suy nghĩ.
Năm định neo thứ chín, Hoàn Chân hoàn tất nạp năng lượng.
Lý Phàm đã càn quét sạch sẽ một lượt, chất đầy thuyền Thái Diễn.
Sau đó hắn xông qua đại trận Tiên Tuyệt, cách sáu trăm năm có thừa mới tiến vào Tu Tiên giới lần nữa.
Lúc này, vì không để đánh cỏ động rắn, công pháp tu hành trên người Lý Phàm vẫn chỉ có một môn “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”.
Kỳ vật Trúc Cơ thì biến thành dáng vẻ ‘Chỉ Bộ Tàn Bia’.
Đến trên biển Tùng Vân, vẫn tiến thẳng tới đảo Lưu Ly.
Khi sắp tới đích đến, Lý Phàm không quên tiện tay làm thịt cá Lưu Ly hình dạng khổng lồ kia, lấy Linh Lung Lưu Ly châu kia vào trong tay.
“Yên tâm, Hà đạo hữu, lần này tất nhiên sẽ không khiến ngươi táng gia bại sản!”
Lý Phàm mỉm cười, đi đến bên ngoài đảo Lưu Ly.
“Hà đạo hữu Vạn Tiên Minh có ở đây không?”
Tiếng nói như tiếng sấm, chỉ thoáng chốc đã truyền khắp đảo Lưu Ly.
Sau một lúc, giọng nói đầy nghiêm túc của Hà Chính Hạo truyền đến: “Bỉ nhân Hà Chính Hạo! Xin hỏi đạo hữu tìm ta có việc chi?”
Nhưng bản thân thì chưa xuất hiện, vẫn trốn trong đại trận hộ đảo.
Lý Phàm không nhịn được cười phá lên, lúc này mới cao giọng đáp: “Không có điều gì ác ý, chỉ là muốn gia nhập Vạn Tiên Minh thôi. Nghe đồn thổi tên tuổi đạo hữu thích làm việc thiện, nên muốn xin nhờ đạo hữu tiến cử thay ta!”
“Cái gì…” Lời còn chưa dứt, Hà Chính Hạo lập tức hiện ra xuất hiện bên cạnh Lý Phàm, cả khuôn mặt là nét vui mừng.
“Nói hay lắm! Nói hay lắm!” Hà Chính Hạo đánh giá Lý Phàm, miệng đồng ý.
“Còn chưa biết tục danh đạo hữu là gì?” Hắn chắp tay, vẻ mặt tươi cười hỏi.
“Tại hạ Lý Phàm.”
Nhìn Hà Chính Hạo cười ha hả, Lý Phàm cũng không nhịn được nở nụ cười hiền hòa.
“Trước đây đạo hữu từng tu hành ở nơi nào?”
Bên trong đại trận đảo Lưu Ly, trong một đình mát trên đỉnh nuid, Hà Chính Hạo và Lý Phàm ngồi đối diện nhau.
Hắn lấy ra một ấm linh trà, rót đầy cho Lý Phàm, sau đó hỏi.
“Trước đây vốn là một tán tu ở châu Nguyên Đạo, mấy năm trước trong lúc tìm kiếm cơ duyên đột phá thì tới biển Tùng Vân này.” Lý Phàm uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Bây giờ ta đã là Trúc Cơ hậu kỳ, lo trước tính sau, muốn chuẩn bị trước phương pháp kết đan sau này.”
“Phương pháp trúc cơ đã là cực hạn cơ duyên với tán tu bình thường. Dựa vào sự tìm tòi của bản thân, muốn tìm được một môn công pháp Kim Đan thật đúng là muôn vàn khó khăn. Ngẫm đi nghĩ lại, vẫn từ bỏ ý định tán tu trước đó, quyết định gia nhập Vạn Tiên Minh.” Lý Phàm thở dài rồi giải thích.
“Đạo hữu đừng để tâm. Ta biết tán tu ở bên ngoài có nhiều điều hiểu lầm đối với Vạn Tiên Minh chúng ta. Cho rằng tu sĩ Vạn Tiên Minh chúng ta như là trâu ngựa bị người ta thúc đẩy, không có chút tự do đáng kể nào. Thật đúng xằng bậy!” Hà Chính Hạo chậm rãi nói.
“Độ cống hiến mà Vạn Tiên Minh sử dụng thật ra không khác gì với linh thạch. Trên bản chất, tất cả mọi người đều dựa vào sự cố gắng của bản thân để thu hoạch tài nguyên tu hành, chẳng qua trong Vạn Tiên Minh có trù tính sắp xếp chung mà thôi.”
“Huống chi trong thế lực còn có linh bảo cấp bậc như Thiên Huyền Kính, diệu dụng vô cùng. Chờ đến khi đạo hữu gặp rồi sẽ biết.” Hà Chính Hạo cười nói, nâng ly trà lên uống một ngụm.
“Ta nghe nói, tiến cử tu sĩ gia nhập Vạn Tiên Minh sẽ có thù lao độ cống hiến tương ứng?” Lý Phàm đột nhiên hỏi.