“Khụ khụ…” Dường như Hà Chính Hạo bị sặc, ho khan vài tiếng, buông ly trà xuống.
“Đạo hữu đúng là thạo tin thật! Yên tâm, tất nhiên ta hiểu rõ quy tắc! Đến lúc nhận được độ cống hiến, ta chia đạo hữu một nửa!” Hắn vỗ ngực một cái, đảm bảo.
Lý Phàm nhìn Hà Chính Hạo với vẻ khó tin rồi chậm rãi gật đầu: “Đã vậy, xin đạo hữu dẫn đường chỉ lối cho ta. Giờ đây ta không kịp chờ đợi nữa rồi!”
Bỗng dưng Hà Chính Hạo cảm giác sau gáy mát lạnh nhưng chợt biến mất ngay lập tức, chỉ cho đó là ảo giác.
Nghe thấy lời của Lý Phàm, lúc này hắn mới tiếp lời: “Đạo hữu chờ một lát, ta đi lấy linh phù thông hành tới cho ngươi trước. Bằng không, tùy tiện lên đảo sẽ gặp phải công kích của đại trận Vạn Tiên.”
Lý Phàm gật đầu: “Chuyện này ta cũng từng nghe nói, đạo hữu cứ đi đi!”
Hà Chính Hạo mở truyền tống trận đến đảo Vạn Tiên.
Lý Phàm thì vừa uống trà vừa chờ đợi.
Không mất thời gian quá lâu, Hà Chính Hạo đã quay trở lại.
“Đạo hữu để lại một chút khí tức là được.” Hà Chính Hạo đưa linh phù thông hành cho Lý Phàm rồi nói.
Lý Phàm quen tay hay việc.
“Chờ sau khi đạo hữu chính thức gia nhập Vạn Tiên Minh, phải nhớ trả lại tấm linh phù này. Nếu không phải bồi thường độ cống hiến có giá trị tương ứng.”
“Chỉ một tờ nhỏ như thế…” Hà Chính Hạo còn định nói gì đó nhưng chợt đổi giọng.
“Ha ha, không nhắc tới cũng được. Đạo hữu, đi thôi!”
Lý Phàm gật đầu, sau đó hai người thông qua truyền tống trận đến trên đảo Vạn Tiên.
Giống hệt như trước đó, Hà Chính Hạo giới thiệu cho Lý Phàm từng li từng tí sự vật trên đảo Vạn Tiên.
Chỉ là lần này còn kỹ lưỡng hơn so với hai lần trước nhiều.
“Không xa phía trước chính là Thiên Huyền Kính. Linh bảo này có thể nói là diệu dụng vô cùng, một khi dùng tới rồi thì đúng là không thể rời khỏi nó!”
“Chờ sau này đạo hữu có độ cống hiến dồi dào, thậm chí có thể tự mua một tấm kính phân thân, mang theo bên người.”
Cả đường nói không ngớt, hai người tiến vào không gian bên trong Thiên Huyền Kính.”
“Vị đạo hữu này chính là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mà ta thông báo trước đó, muốn gia nhập Vạn Tiên Minh chúng ta.” Hà Chính Hạo nói.
Một lúc sau, âm thanh từ Thiên Huyền Kính vang lên.
“Tiến cử một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, ghi lại bính công, quy ra 3000 điểm độ cống hiến. Tổng độ cống hiến hiện tại: 4140 điểm.”
Hà Chính Hạo ngẩn người, như thể nghi ngờ đã nghe nhầm.
“Bao nhiêu?”
Thế là Thiên Huyền Kính lặp lại một lần.
Mặt mũi Hà Chính Hạo tràn đầy kinh ngạc quay đầu nhìn Lý Phàm, há hốc miệng, thảng thốt đến không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Sao vậy, có vấn đề gì sao?” Lý Phàm biết mà còn hỏi.
“Không biết… Đạo hữu hiện bao nhiêu tuổi?”
Sau một lát, Hà Chính Hạo mới cẩn thận hỏi dò.
Lý Phàm giả bộ do dự nửa ngày, lúc này mới thở dài rồi đáp: “Thật không dám giấu diếm, từ khi ta được sinh ra đến nay đã hơn hai mươi chín năm.”
“Chẳng qua hao phí nhiều thời gian như thế, vẫn gian nan lẩn quẩn tại Trúc Cơ hậu kỳ, Kim Đan thì còn xa mới trông tới, thật sự xấu hổ khi nhắc tới chuyện này!”
Hà Chính Hạo nghe vậy thì mặt mũi lập tức đỏ lên, miệng há hốc, nửa ngày cũng không nói được một lời.
Hồi lâu sau hắn mới nở nụ cười miễn cưỡng: “Đạo hữu nói đùa rồi. Hai mươi chín tuổi Trúc Cơ hậu kỳ…”
“Trúc Cơ hậu kỳ năm hai mươi chín tuổi…”
Hà Chính Hạo ngẫm nghĩ nửa ngày rồi mới rặn ra bốn chữ lớn “kỳ tài ngút trời”.
“Không đảm đương nổi, không đảm đương nổi!” Lý Phàm lắc đầu liên tục.
“Đạo hữu có biết kỳ tài ngút trời chân chính tu hành tám năm là có thể kết đan.”
“Còn có thể lấy Kim Đan trảm Hợp Đạo, ta còn kém xa mới bằng!”
Lý Phàm cực kỳ nghiêm túc nói.
“Ha ha…” Điều Lý Phàm nói vượt qua khỏi tầm nhận biết của Hà Chính Hạo.
Hắn không biết nên trả lời thế nào, đành phải nở nụ cười ngượng ngập.
Cũng may, dù sao hắn cũng là người lõi đời, vội chuyển sang chủ đề khác.
Hà Chính Hạo lấy ra một cái linh phù truyền tin hình dạng ngọn núi đưa cho Lý Phàm, nhiệt tình nói: “Đạo hữu đã tìm ta tiến cử, đó chính là xem trọng Hà Chính Hạo.”
“Nếu sau này có việc gì cần đến Hà Chính Hạo, đạo hữu cứ mở miệng. Tuy Hà Chính Hạo tu vi thấp chút nhưng vẫn có vài mối quen biết trên đảo Vạn Tiên.”
Lý Phàm nhận linh phù truyền tin, cũng không đáp lời mà mỉm cười nhìn Hà Chính Hạo.
Ban đầu Hà Chính Hạo sững sờ, sau đó tự vỗ đầu mình, dáng vẻ như giật mình.
“Nếu không phải có đạo hữu nhắc nhở suýt nữa đã quên mất.” Trong ánh mắt lộ ra vẻ không nỡ, Hà Chính Hạo chuyển cho Lý Phàm 1500 điểm độ cống hiến.
Lúc này Lý Phàm mới hài lòng gật đầu sau đó lại hỏi: “Chắc hẳn ngày tháng đạo hữu gia nhập Vạn Tiên Minh đã lâu rồi. Sao độ cống hiến trên người trông không giống như dư dả lắm?”
Hà Chính Hạo lập tức phấn chấn, lúc này mới nói Lý Phàm biết: “Đạo hữu có điều không biết! Độ cống hiến này mà nhiều đi nữa nhưng cũng không cần thiết lắm, đặt trên người thì đó là điểm chết, sẽ không giúp bản thân tiến bộ.”
“Nhưng nếu là thừa dịp giá cả của thương phẩm đồng tiền mạnh như cỏ Linh Vụ và thông huyền mộc thấp hơn chút, dùng độ cống hiến để mua một ít, tích trữ lại.”
“Chờ khi giá cả của chúng tăng lên lại bán ra.”
“Thì sẽ có lãi từ đó.”
“Tuy bình thường giá dao động rất ít, mỗi cây kiếm được không nhiều. Nhưng nếu mua với số lượng đủ nhiều, mỗi lần đều là một món hời không tầm thường.”