Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 239 - Chương 239. Thanh Phong Phất Linh Thụ (2)

Chương 239. Thanh Phong phất linh thụ (2) Chương 239. Thanh Phong phất linh thụ (2)

“Sao Thanh Phong đường các ngươi lại kém nhiều như vậy!”

“Thụ ca, ngươi có thể làm chủ không? Nếu không đổi người có thể làm chủ, chúng ta bàn lại?”

Lý Phàm tùy tiện nói, lại bất động thanh sắc đưa ánh mắt nhìn về một hướng nào đó.

Nhánh cây trên đỉnh không gió tự động, lá cây lục quang lắc nhẹ, phát ra tiếng vang sàn sạt.

Mặt cây mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lý Phàm.

Lý Phàm cũng không hề sợ hãi, trừng mắt với mặt cây.

Qua hồi lâu, mặt cây mới chầm chậm lên tiếng: “Năm vạn, không thể nhiều thêm nữa.”

Lý Phàm bày ra vẻ cực kỳ tiếc hận, lúc sau còn nói thêm: “À đúng rồi. Thứ ta muốn mượn không phải độ cống hiến, là cỏ Linh Vụ. Các ngươi có thể cho mượn không?” Hắn chớp mắt, nhìn chằm chằm mặt cây.

Cơn gió vô hình giống như càng lớn.

Cành lá lay động càng mạnh.

“Có thể. Nếu mượn vật thì không tính theo lợi tức, tính theo số lượng mượn.” Mặt cây âm trầm, giọng ồm ồm nói.

“Hoàn lại trong năm thứ nhất, số lượng cần trả tính dựa vào 130% số lượng mượn.”

“Năm thứ hai dựa vào 160%.”

“Năm thứ ba dựa vào 200%.”

“Nhiều nhất chỉ có thể mượn ba năm.”

Lý Phàm nghe vậy đại kinh thất sắc: “Hiểm độc như vậy?”

Nhưng nhìn mặt cây vẻ mặt bất thiện, lập tức lựa chọn câm miệng.

Lại bắt đầu cò kè mặc cả: “Nếu mượn vật, có thể cho ta mượn nhiều thêm tí không?”

Mặt cây không phản ứng Lý Phàm.

Lý Phàm thấy vậy đành phải tiếc nuối từ bỏ.

“Thế bây giờ có thể mượn bao nhiêu cỏ Linh Vụ?” Hắn hỏi.

“Hai ngàn bảy trăm cây.” Mặt cây giọng ồm ồm nói.

Lý Phàm nói thầm vài câu, cũng không biết đang nói gì.

“Được! Ta mượn! Cần làm thủ tục gì?” Lý Phàm dường như đã hạ quyết tâm.

Một chiếc lá xanh, từ đỉnh đầu chậm rãi rơi xuống, dừng trước mặt Lý Phàm.

Cầm nó trong tay, từng tin tức lập tức hiện lên trong đầu Lý Phàm.

Bất ngờ đúng là nội dung Lý Phàm vừa ước định cùng mặt cây.

“Nếu đồng ý, dùng linh lực luyện hóa chiếc lá xanh này là được.”

Lý Phàm gật đầu, sau đó dùng linh lực bao bọc lá xanh.

Lá xanh phút chốc bị luyện hóa, mà phía trong cánh tay trái của Lý Phàm cũng theo đó xuất hiện một hoa văn lá xanh hơi không thể thấy.

“Sau khi trả hết nợ, thụ khế sẽ tự biến mất.”

“Chờ một lát, ta sẽ đưa tới cỏ Linh Vụ ngươi mượn.”

Sau khi mặt cây nói xong thì biến mất từ trên thân cây, không biết đi nơi nào.

Lý Phàm thì nhân cơ hội này ngẩng đầu lên, đánh giá cây đại thụ này.

Thực lực của mặt cây cho hắn cảm giác hơi kỳ quái.

Rõ ràng mạnh hơn chân quân Nguyên Anh rất nhiều, nhưng lại yếu hơn tiên quân Hóa Thần không ít.

Hơn nữa, không gian nơi này cũng không có dấu vết trận pháp, giống như là thiên nhiên sinh thành.

Lý Phàm rất có hứng thú quan sát xung quanh.

Một lúc lâu sau, mặt cây lần nữa xuất hiện.

Miệng nó nhả ra một chiếc nhẫn trữ vật.

“Cỏ Linh Vụ đều ở bên trong.”

“Giao dịch hoàn thành, ngươi có thể đi rồi.”

“Nhớ trả nợ đúng hạn, nếu không...”

Không chờ Lý Phàm lên tiếng, mặt cây đã đuổi hắn ra khỏi không gian này.

Dưới đại thụ, từng tia lục quang hội tụ, hợp thành một bóng dáng màu lục mơ hồ.

“Mượn nhiều cỏ Linh Vụ như vậy? Thú vị.”

Một giọng nữ thanh thúy từ trong đó truyền đến.

“Chẳng lẽ giá cỏ Linh Vụ còn sẽ sụt giảm?”

“A Lục, gần đây theo dõi một chút.”

Mặt cây giọng ồm ồm đáp lại: “Vâng, tiểu thư.”

“Tiểu thư, tên vừa rồi thật chán ghét.”

Bóng dáng màu lục phát ra một trận cười khẽ: “Là rất chán ghét.”

“Chỉ có điều, Minh Nguyệt cung lại là người cùng nghề nhà nào? Sao trước giờ ta chưa từng nghe nói?”

Sau khi ôm hai ngàn bảy trăm cây cỏ Linh Vụ từ Thanh Phong đường ra ngoài, Lý Phàm lại đi dạo xung quanh một hồi, hy vọng có thể tìm thêm được một vài tổ chức cho vay nhỏ ẩn giấu.

Đáng tiếc là không thể được như ý nguyện.

Lý Phàm về lại trong Thiên Huyền Kính, âm thầm tính toán.

“Giá cỏ Linh Vụ không lâu sau sẽ nhất thời tăng lên tới 25 điểm độ cống hiến, ta có nên bán ra toàn bộ trước lúc đó không nhỉ.”

“Sau khi tin tức động thiên thuộc tính mộc bị phát hiện truyền ra, giá cả sẽ trượt dài. Liên tục sụt giảm tới 6 điểm độ cống hiến mới ổn định.”

“Đến lúc đó ta lại mua 3510 cây trả cho Thanh Phong đường là được.”

“Vừa đi vừa về, ta có thể kiếm xấp xỉ bốn vạn điểm độ cống hiến.”

“Chậc chậc, ít như vậy.”

“Kiếm tiền vẫn là quá khó khăn...”

Từ giàu về nghèo khó. Đã quen lấy mười vạn làm đơn vị đo độ cống hiến, tăng trưởng ba bốn vạn ít ỏi thật sự không vực nổi sức.

Chẳng qua, tích lũy của tư bản ban đầu thường là gian nan nhất. Chờ sau khi đạt tới một cấp số lượng, lăn cầu tuyết lên, tăng trưởng tài phú sẽ trở nên càng lúc càng nhanh.

“Đời này cũng giống như trước, trắng trợn phát triển nghiệp vụ độ pháp hẳn là không được. Dường như vì phải nghiêm khắc khống chế số lượng tu sĩ, sự kịch liệt trong phản ứng của Tu Tiên giới đối với chuyện này vượt ngoài tưởng tượng của ta. Uy áp Hợp Đạo còn không phải thứ bây giờ ta có thể chống lại.” Lý Phàm cẩn thận suy tư.

“40 vạn độ cống hiến chỗ Trương Chí Lương lại không thể từ bỏ.”

“Đời này còn cần có người thúc đẩy trận chiến giữa chúng Hóa Thần đảo Vạn Tiên và Xích Viêm.”

“Chỉ là có lẽ có thể đổi đối tượng.”

Bóng dáng một tên béo hiện lên trong đầu Lý Phàm.

“Trương Hạo Ba có kỳ vận mà không có thiên vận. Tuy có thể dựa vào lực lượng của biển Tùng Vân liều chết một phen, chém giết Xích Viêm, lấy kim đan thành công hợp đạo.”

Bình Luận (0)
Comment