Hà Chính Hạo nhìn Lý Phàm, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại hơi do dự.
Lý Phàm liếc mắt là nhìn thấu, mừng rỡ hỏi: “Đạo hữu có gì chỉ bảo ta?”
Hà Chính Hạo vẫn không mở miệng.
Lý Phàm trịnh trọng nói: “Nếu lần này đạo hữu có thể giúp ta một phen, ngày sau tất có thâm tạ.”
“Ta có dự cảm, cách đột phá đến Trúc Cơ viên mãn đã không xa, sắp phải chuẩn bị cho kết đan.”
“Gom góp công pháp là chuyện lửa sém lông mày. Nếu vụt mất cơ hội tốt, không biết còn phải cần bao lâu nữa!”
Có lẽ là hai câu sau của Lý Phàm nói phục Hà Chính Hạo.
Hắn do dự một hồi, cuối cùng vẫn lấy ra một tấm ngọc bài màu xanh sẫm đưa cho Lý Phàm, nhỏ giọng nói: “Nếu đạo hữu thật sự muốn mượn cơ hội này đánh liều một phen, có thể cầm lệnh bài này đi phía ngoài nhất đảo Vạn Tiên, tìm một cửa hàng tên là ‘Thanh Phong đường’.”
“Sau khi vào cửa hàng, cái gì cũng đừng nói, đưa ra lệnh bài này là được.”
“Nếu có người hỏi, cứ nói là ta giới thiệu tới.”
“Thanh Phong đường mặt ngoài là một cửa hàng bán đủ loại tạp vật, thực ra cung cấp vay mượn độ cống hiến, công pháp và đủ loại vật tư khác.”
...
Lý Phàm nghe lời của Hà Chính Hạo, trong lòng khẽ mỉm cười.
Chính ngươi rồi.
Lúc trước, khi Minh Nguyệt cung bị vị Hợp Đạo áo đen nhổ tận gốc còn dính dáng đến rất nhiều tổ chức tương tự còn lại.
Lúc ấy Lý Phàm đã suy đoán, không phải sau khi nhìn thấy đại nghiệp độ pháp của Minh Nguyệt cung hừng hực khí thế thì những tổ chức đó mới noi theo xuất hiện.
Mà là những tổ chức này vốn đã làm nghiệp vụ có liên quan đến vay mượn.
Sau khi nhìn thấy lợi nhuận kếch xù sinh ra mỗi năm của Minh Nguyệt cung mới nhịn không được bắt chước theo.
Châu Đạo Nguyên có, biển Tùng Vân đương nhiên cũng hẳn có tổ chức tương tự.
Muốn phất nhanh, không lên đòn bẩy làm sao được.
Lý Phàm dự định mượn cơ hội dao động biên độ lớn của giá cỏ Linh Vụ, kiếm mạnh một khoản lớn.
Tự nhiên cần sự trợ giúp của những tổ chức cho vay này.
Nhưng bất kể là lúc trước, hay là đời này.
Lý Phàm trải qua hỏi thăm nhiều mặt cũng chưa thể tìm được tung tích của bọn họ.
Hiển nhiên tổ chức này làm việc cực kỳ cẩn thận.
Bởi vậy, Lý Phàm bèn tới chỗ Hà Chính Hạo lân la thăm dò một phen.
Quả nhiên, Hà Chính Hạo không làm hắn thất vọng.
“Trước khi đạo hữu đến Thanh Phong đường, tốt nhất nên suy nghĩ lại.”
“Bên kia sẽ không cho ngươi mượn độ cống hiến không công. Mỗi năm đều phải chi trả lợi tức kếch xù 18%.”
“Nếu kiếm lời còn tốt, chút lợi tức này có thể trả hết rất nhanh. Nếu như lỗ vốn...”
Hà Chính Hạo mí mắt nhảy dựng: “Chỉ sợ phải miễn phí làm công giúp đám gia hỏa kia mười mấy năm mới được.”
Lý Phàm chắp tay: “Đạo hữu nhắc nhở, ta ghi nhớ. Nhưng xin yên tâm, lòng ta hiểu rõ.”
“Không làm phiền nữa, lần sau chúng ta lại nói tiếp.”
Dứt lời, Lý Phàm thông qua Truyền Tống trận trở về đảo Vạn Tiên.
Đi thẳng đến Thanh Phong đường.
Ở trong một góc khu vực ngoại tầng nhất đảo Vạn Tiên, rốt cuộc tìm được nó.
Không hề thu hút, nhìn không ra bất cứ khác biệt nào với cửa hàng nhỏ bình thường.
Lý Phàm kích phát một tấm Tàng Hình phù, đi vào.
Một lão giả nhìn qua rất lôi thôi, ngủ trên ghế dựa phía sau quầy cửa hàng.
Có khách vào, hai mắt cũng không hé xíu nào.
Vẫn nhắm mắt đong đưa ghế dựa.
Lý Phàm dựa theo lời dặn của Hà Chính Hạo, lấy ra ngọc bài xanh sẫm.
“Cộc cộc cộc.”
Lão giả gõ lên quầy ba tiếng.
Ngọc bài xanh sẫm phát ra ánh sáng nhạt, tạo thành một cánh cửa.
Lý Phàm quan sát trái phải chốc lát, sau đó đi vào trong cửa.
Thân hình biến mất, bóng cửa màu lục cũng theo đó biến mất không thấy.
Còn lão giả thì từ đầu tới cuối đều không đổi tư thế.
Giống như căn bản chưa từng có người tới Thanh Phong đường này.
Xung quanh đầu tiên là rơi vào bóng tối, sau đó lại lần nữa sáng lên.
Lý Phàm nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân đang đứng dưới một cây đại thụ.
Mà hiệu quả Tàng Hình phù vừa kích phát vậy mà cũng nháy mắt bị giải trừ.
Cành lá tươi tốt, lá cây như bích ngọc, phát ra ánh sáng óng ánh.
Mà trên thân cây lại hiện ra một khuôn mặt người.
Nó nhìn chằm chằm Lý Phàm, cất tiếng hỏi: “Người nào giới thiệu, tới đây có chuyện gì?”
Lý Phàm đối mặt với mặt cây, cất cao giọng nói: “Trấn thủ đảo Lưu Ly Hà Chính Hạo giới thiệu đến. Muốn mượn một vài đồ vật của Thanh Phong đường các ngươi.”
Phản ứng của mặt cây dường như hơi chậm lụt.
Sau khi Lý Phàm nói xong, qua hồi lâu nó mới trả lời: “Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, hạn mức tối đa có thể mượn tam vạn điểm độ cống hiến.”
“Lợi tức một năm 16%, có thể tự mình lựa chọn phương thức hoàn lại.”
“Thời gian khất nợ nhiều nhất không vượt quá mười năm.”
...
Mặt cây nói từng câu, chầm chậm giới thiệu cho Lý Phàm nghiệp vụ của Thanh Phong đường.
Sau khi nói xong, Lý Phàm mới có phần bất mãn nói: “Sao tổng cộng mới có thể mượn ba vạn điểm độ cống hiến, căn bản không đủ.”
“Ta hai mươi chín tuổi Trúc Cơ hậu kỳ, tiền đồ vô lượng đấy. Có thể nhiều thêm tí ưu đãi không?”
Mặt cây cố gắng nỗ lực trợn to đôi mắt của nó, cẩn thận nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Sau khi quan sát một lúc mới nói: “Ngươi có thể mượn nhiều nhất bốn vạn điểm độ cống hiến.”
Lý Phàm có chút không kiên nhẫn: “Mới thêm có một vạn điểm độ cống hiến? Này cũng keo kiệt quá rồi!”
“Lúc ta ở châu Nguyên Đạo vẫn là tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Đi mượn Minh Nguyệt cung là có thể thoáng cái mượn bảy tám vạn độ cống hiến!”