Trần Anh dừng một chút, sau đó dặn dò bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Chẳng qua là, ngươi phải nhớ, biết sự tồn tại của Vẫn Tiên cảnh là được rồi, trước khi tấn thăng đến Kim Đan kỳ, cường độ của thần thức không đủ, ngàn vạn lần không được thử thăm dò. Nếu không, không chỉ thần thức bị hao tổn mà còn có thể hư hao căn cơ tu hành. Nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến việc không thể Kết Đan.”
“Cường độ thần thức không đủ sao...” Trong lòng Lý Phàm yên lặng lặp lại, gật đầu đồng ý.
Sau đó lập tức phản ứng lại, có chút kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ ta cũng có thể đi thăm dò Vẫn Tiên cảnh này sao sao?”
Trần Anh khẽ cười nói: “Ha ha. Nào chỉ có ngươi, chỉ cần là tu sĩ của Huyền Hoàng giới thì đều có thể vào đó, tự mình thăm dò.”
“Chẳng qua là, cường độ thần thức của tu sĩ Kim Đan kỳ cũng chỉ có thể miễn cưỡng hành động trong Vẫn Tiên cảnh mà thôi. Muốn chân chính tự do thăm dò thì vẫn phải đợi đến Nguyên Anh kỳ mới được.”
Lý Phàm không khỏi càng ngày càng tò mò hơn: “Rốt cuộc thì Vẫn Tiên cảnh này ở đâu?”
Trần Anh chắp hai tay sau lưng, bùi ngùi thở dài: “Vẫn Tiên cảnh...”
“Ở khắp mọi nơi.”
“Khắp mọi nơi?” Lý Phàm sửng sốt.
“Không sai.” Trần Anh gật đầu. “Ở bất cứ nơi nào trong Huyền Hoàng giới đều có thể thông qua phương pháp đặc biệt để có thể đi vào Vẫn Tiên cảnh bất cứ lúc nào.”
“Nhưng, chỉ có thần thức tiến vào. Thân thể cũng không đi vào theo.”
Lý Phàm nghe vậy, cau mày nói: “Chẳng lẽ Vẫn Tiên cảnh này là một thế giới ý thức thuần túy sao?”
Trần Anh nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy. Chẳng qua là, nó đã vượt ra khỏi giới hạn hư ảo, thật giả rồi.”
“Những gì đạt được ở Vẫn Tiên cảnh thật sự có thể mang về Huyền Hoàng giới.”
“Mà chết ở Vẫn Tiên cảnh, cùng lắm cũng chỉ khiến cho thần thức bị thương, sẽ không thực sự chết đi.”
“Cho nên Vẫn Tiên cảnh chính là bí cảnh mà các tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên mong muốn thăm dò nhất.”
Lý Phàm cũng ngay lập tức ý thức được được giá trị của Vẫn Tiên cảnh.
“Bên trong Vẫn Tiên cảnh này có những gì?” Lý Phàm nhịn không được mà hỏi.
“Có những gì?” Trần Anh cười cười.
Hắn dùng ngón tay chỉ xung quanh: “Nơi này có cái gì thì bên trong Vẫn Tiên cảnh có cái đó.”
Nhìn thấy sự hoang mang trong mắt Lý Phàm, chưa đợi hắn đặt câu hỏi, Trần Anh đã lập tức giải thích.
“Tại sao Vẫn Tiên cảnh lại gọi là Vẫn Tiên cảnh?”
“Là do sự hình thành của nó chỉ là một sự tồn tại mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi nào đó, đã liếc nhìn Huyền Hoàng giới lần cuối cùng trước khi người đó vẫn lạc.”
“Khi đó tất cả sự vật hiện tượng trong Huyền Hoàng giới đều bị nguời đó đặt vào mắt.”
“Sau khi người đó vẫn lạc, luồng ý niệm này rất lâu sau vẫn chưa tan. Trải qua sự phát triển, diễn hóa mấy nghìn năm, cuối cùng đã hình thành Vẫn Tiên cảnh như hiện giờ.”
“Vẫn Tiên cảnh cũng to lớn như Huyền Hoàng giới, thậm chí còn lớn hơn.”
“Từng cảnh tượng mấy nghìn năm trước, đều là ghi chép cuối cùng trước hắn vẫn lạc.”
“Sau đó không ngừng lặp đi lặp lại ở trong đó một cách sinh động như thật.”
“Tất cả tu sĩ tiến vào trong đó, đứng trước kỳ tích hoành tráng không khác gì thế giới hiện thực này đều sẽ kinh ngạc và cảm khái về sự cường đại của cường giả đó.”
“Sức mạnh này, e rằng chỉ duy nhất có ‘Tiên’ trong truyền thuyết thời thượng cổ mới có thể làm được.”
“Cho dù ta đã vào trong đó không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào thấy mọi thứ trong Vẫn Tiên cảnh cũng cảm thấy kính nể từ tận đáy lòng.”
“Sự chấn động đó, thực sự không thể diễn đạt bằng lời. Chỉ có tận mắt nhìn thấy, mới có thể hiểu được.”
Trần Anh lắc đầu, cực kỳ cảm khái.
“Một ánh mắt phản chiếu ngàn năm, vẫn lạc tự thành giới.” Lý Phàm cũng bị sự thật khó tin này làm cho kinh hãi.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, hắn lại không kìm được nghĩ tới.
Chỉ là một ánh mắt trước khi chết, đã có uy lực như vậy.
Trước khi hắn ra đời, rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Một nhân vật bậc này, sao lại vẫn lạc được nhỉ?
Như nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng Lý Phàm, Trần Anh cũng cảm thán theo.
“Khó tin đúng chứ? Một nhân vật mạnh tới mức khó tin như vậy mà cũng vẫn lạc.”
“Một niệm sinh thế giới, dù có là Trường Sinh thiên tôn, sợ là cũng không làm được điều này.”
“Cho nên, mọi người đều nhất trí cho rằng, vị vẫn lạc đó e rằng chính là một vị Chân Tiên.”
“Tiên? Thật sự có cái gọi là Tiên tồn tại sao?” Lý Phàm không kìm được hỏi.
Trần Anh lại rất chắc chắn: “Tu tiên, tu tiên. Nếu không có tiên, thì phương pháp tu hành của chúng ta từ đâu ra?”
“Nếu ngươi có thể tới Vẫn Tiên cảnh, sống trong Huyền Hoàng giới mấy nghìn năm đó. Thì sẽ biết, tiên, chưa từng là lời nói hư vô huyền hoặc gì đó.”
“Trong rất nhiều môn phái đều lưu giữ hình ảnh khoảnh khắc phá vỡ kiếp vân, phi thăng của các tiền bối tông môn.”
“Nghe nói trong một số nội bộ đại phái thậm chí còn có tiên khí do tiên nhân truyền xuống, uy năng vô hạn.”
“Nhưng không biết từ lúc nào. Tiên lộ đứt đoạn, sau khi tu vi đạt tới cảnh giới Hợp Đạo thì không thể tiến thêm nửa bước nào nữa.”
“Vì vậy, vô số tu sĩ có tu vi thông thiên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thọ nguyên của bản thân mình hao hết, hoảng sợ chờ chết.”
“Sau này, vì để tự bảo vệ mình. Mục tiêu tu hành cuối cùng của các tu sĩ không còn là phi thăng nữa, mà là cầu trường sinh.”
“Đây cũng là căn nguyên của ‘Trường Sinh’ cảnh.”