Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 246 - Chương 246. Một Ánh Mắt Phản Chiếu Ngàn Năm

Chương 246. Một ánh mắt phản chiếu ngàn năm Chương 246. Một ánh mắt phản chiếu ngàn năm

Trần Anh nói rồi cũng lắc đầu thở dài: “Đoạn lịch sử này quá xa xôi. Cho dù là Vẫn Tiên cảnh vào mấy nghìn năm trước, cũng chỉ là sự tồn tại trong truyền thuyết. Cho nên rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao tiên lộ đột nhiên đứt đoạn. Sớm đã không một ai biết nữa rồi.”

Lý Phàm khẽ gật đầu.

Tiếp theo, Trần Anh lại nói chi tiết cách vào Vẫn Tiên cảnh và những việc cần lưu ý khi tìm kiếm trong Vẫn Tiên cảnh cho Lý Phàm.

“Nhớ kỹ, chưa tới Kim Đan kỳ, thì nhất định không được thử!”

Trước khi rời đi, Trần Anh lại căn dặn thêm một lần nữa.

Lý Phàm đồng ý.

Sau đó, Trần Anh vội vàng quay về nghiên cứu phương thuốc cải tiến, đi trước một bước, quay về đảo Vạn Tiên.

Lý Phàm cũng không nán lại, cấp tốc quay về, tới Thiên Huyền cảnh.

Nếu đã biết một sự tồn tại thần kỳ giống như Vẫn Tiên cảnh, thì sao Lý Phàm có thể không đi thử một chút chứ.

Phải biết rằng, trải qua trăm thế luân hồi, sức mạnh thần thức của hắn đã không phải thứ mà Trúc Cơ kỳ bình thường có thể sánh được.

Nhưng để an toàn, Lý Phàm vẫn kiểm tra ở Thiên Huyền cảnh một phen.

Cảnh tượng xung quanh biến ảo, đột nhiên xuất hiện từng người rơm.

Thần thức của Lý Phàm như mũi tên, đâm thẳng qua những người rơm lần lượt xuất hiện này.

Bị thần thức bắn trúng, người rơm vốn khô héo lập tức thay đổi màu sắc.

Từ vàng biến thành xanh lục rồi thành màu xanh lam.

Sau khi tất cả người rơm đều bị nhuộm màu, bọn nó lại biến mất cùng nhau.

Cảnh tượng phục hồi như cũ, chưa bao lâu sau, kết quả kiểm tra đã xuất hiện.

Sức mạnh thần thức hiện tại của Lý Phàm tương đương với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường.

“Thần thức mạnh hơn tu vi một cảnh giới à...” Lý Phàm cũng không bất ngờ lắm.

“Như vậy thì không cần lo lắng sức mạnh thần thức không đủ nữa.”

“Trong Vẫn Tiên cảnh, dòng chảy thời gian khác với thế giới hiện thực. Thậm chí những khu vực khác nhau trên Vẫn Tiên cảnh, dòng chảy thời gian cũng không tương đồng.”

“Nhưng tóm lại, nhanh hơn thế giới hiện thực rất nhiều.”

“Mỗi lần tới Vẫn Tiên cảnh, vị trí xuất hiện đều là ngẫu nhiên.”

“Cho nên sẽ có những cảnh ngộ khác nhau.”

“Một số nơi không ngừng luân hồi lặp lại khoảng lịch sử ban đầu trong mấy nghìn năm. Mỗi đoạn thời gian trôi qua, cảnh tượng trong khu vực sẽ được thiết lập lại.”

“Một số lại không ngừng phát triển qua nghìn năm, hình thành nên các biến hóa cổ quái kỳ diệu.”

“Tóm lại, thế giới này vốn là nơi được hình thành từ ý thức trước khi vẫn lạc. Cho nên, mấy chuyện khó tin gì đó, đều có thể gặp được trong Vẫn Tiên cảnh.”

“Không có nguy cơ vẫn lạc. Nhất định phải có đủ điều kiện nhất định, mới có thể mang tất cả vật phẩm thu được trong Vẫn Tiên cảnh về hiện thực được.”

“Có thể cưỡng ép bỏ cuộc giữa chừng, sẽ không bị thương tổn.”

“Nhưng giống với sau khi lấy được vật phẩm rồi rút lui, cần phải qua thêm một khoảng thời gian nữa, mới có thể tiến vào Vẫn Tiên cảnh một lần nữa.”

...

Không thể tìm được thông tin liên quan tới Vẫn Tiên cảnh trong Thiên Huyền cảnh.

Lý Phàm chỉ đành vừa lặng lẽ lặp lại những việc cần lưu ý mà Trần Anh nói ở trong lòng, vừa mua mười mấy phần vật phẩm cần có mỗi lần vào Vẫn Tiên cảnh.

Không phải Lý Phàm điên, mà thực sự những món đồ này quá rẻ.

Tổng cộng mười mấy món lại, cũng chưa tới hai trăm điểm độ cống hiến.

Mỗi phần đều có bốn món đồ khác nhau.

Một bộ áo gai.

Một cành lúa nặng trĩu.

Một mô hình nhà nhỏ và tinh xảo.

Một chiếc xe lừa thu nhỏ y như thật.

Bốn món đồ nằm ở bốn góc.

Lý Phàm hít sâu một hơi, đi bước đầu tiên về phía áo gai, khẽ niệm:

“Phúc sinh Huyền Hoàng Tiên Tôn.”

Bước thứ hai, quay về phía nhành lúa nặng trĩu, thành khẩn nói thầm:

“Phúc sinh Huyền Hoàng Thiên Quân.”

Bước thứ ba, nhìn về phía căn nhà tinh xảo, nín thở nói nhỏ:

“Phúc sinh Huyền Hoàng Thượng Đế.”

Bước thứ tư,mấy thấy chiếc xe dường như đã trang bị đầy đủ hàng hóa.

Lý Phàm phun ra một luồng trọc khí, dùng tâm mặc niệm:

“Phúc sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn.”

Vào khoảnh khắc nghi thức hoàn thành, Lý Phàm cảm thấy xung quanh chợt yên tĩnh lại.

Cho dù vốn trong Thiên Huyền cảnh, không hề có âm thanh gì.

Nhưng lúc này, vẫn cảm thấy sự yên tĩnh khiến người khác khiếp sợ đó.

Hoàn toàn khác với sự yên tĩnh thuần túy trước đó.

Sau đó, như bình bạc nổ tung.

Trong nhất thời, vô số âm thanh, vang lên bên tai Lý Phàm.

Tiếng khóc của trẻ con, tiếng kêu gào của người phàm, tiếng gầm của tu sĩ...

Pháp thuật tung hoành, núi rung đất lở, mưa dập gió rền.

Trước mắt tối đen, như bị người khác trùm đầu trong bao tải.

Lý Phàm lập tức mất đi ý thức.

“Sư đệ? Sư đệ?”

Tất cả xung quanh dường như đang có một lớp vật chất trong suốt sền sệt ngăn cách với hắn.

Đến khi âm thanh vào đến trong tai đã trở nên vặn vẹo cổ quái.

Hình như người kia đang vẫy tay.

Đến khi hình ảnh phản chiếu vào trong mắt Lý Phàm lại như một con thú khổng lồ dữ tợn đang chuẩn bị công kích.

Đột nhiên giật mình.

Lý Phàm theo bản năng muốn ra tay phản kích.

Lại chợt phát hiện các loại thần thông như Tùng Vân kiếm, Phiên Thiên chưởng lại đều không sử dụng được.

Mồ hôi lạnh không khỏi chảy ra.

Sau đó, các từ ngữ “Vẫn Tiên giới”, “Nghi thức”, “Lần thăm dò thứ nhất” bỗng nhiên hiện ra trong đầu.

Như là đột nhiên chui ra từ dưới nước, cảnh tượng xung quanh dần dần rõ ràng sáng tỏ.

Ánh sáng và âm thanh trở nên bình thường.

“Sư đệ? Nghĩ gì thế? Sao lại ngẩn người lâu như vậy?”

Một tu sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào trắng tím đan xen, giữa lông mày khắc ấn ký thiểm điện màu tím đang nhìn về phía bên này.

“Đây là lần đầu tiên ngươi xuống núi trong mười tám năm qua, chẳng lẽ đang nghĩ đến những chỗ chơi vui mà sư huynh nói với ngươi trước đó à?”

Bình Luận (0)
Comment