“Yên tâm, chờ làm xong chuyện, cái gì Hồng Trần phường, Túy Tiên lâu, sư huynh đều dẫn ngươi đi trải nghiệm cho tốt một phen!”
Tu sĩ trẻ tuổi kia nháy mắt ra hiệu, tuy là sư huynh, nhưng lại không phải dạng người đứng đắn gì.
Giờ phút này Lý Phàm chậm rãi lấy lại tinh thần.
“Tử Tiêu tông, Lý Trần.”
“Đi theo sư huynh Chương Thiên Mạch xuống núi đến thành Ninh Viễn, thu thập ‘thọ quả’.”
Chỉ một thoáng, vài dòng tin tức xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
“Sư huynh nói đùa, làm chính sự quan trọng!” Lý Phàm dựa theo tính cách của Lý Trần ban đầu, lạnh nhạt trả lời một câu.
“Ơ kìa, thật là không thú vị!” Chương Thiên Mạch liếc một cái, thở dài.
Sau đó uể oải nằm xuống, không còn phản ứng Lý Phàm.
Lý Phàm lại nhân cơ hội này quan sát xung quanh.
Trước mắt hình như đang ở bên trên một đám mây màu tím.
Đám mây tím này có vẻ là một cái pháp khí phi hành, đang bay thật nhanh trên không trung.
Bên ngoài đám mây tím giống như có một lớp pháp trận phòng hộ, ngăn cản hết gió mạnh ở bên ngoài.
Ngồi bên trên đám mây tím, vừa yên tĩnh lại thoải mái dễ chịu.
“Nơi này chính là Vẫn Tiên cảnh ư...”
Lý Phàm cẩn thận cảm nhận, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Còn là thế giới do ý niệm diễn hóa ra trước khi vẫn lạc? Chân thật như vậy...”
Lý Phàm dùng tay vuốt ve đám mây tím dưới thân, cảm nhận được linh khí ở khắp mọi nơi trong không khí.
“Nếu không có trí nhớ lúc trước, ta gần như đã cho là mình xuyên qua lần nữa.”
Hồi lâu sau, Lý Phàm mới đè xuống chấn kinh trong lòng.
“Lần đầu tiên tiến vào, vận khí không tệ, có thân phận ban đầu.”
Lý Phàm hồi tưởng những điều cần chú ý trong lời nhắn của Trần Anh.
Sau khi tiến vào Vẫn Tiên cảnh, có thể hình thành hóa thân thần thức, tự mình thăm dò.
Cũng có khả năng sẽ trực tiếp chiếm cứ thân thể của sinh linh ban đầu ở Vẫn Tiên cảnh, có được thân phận.
Hai tình huống đều có lợi và hại.
Hóa thân thần thức có thể phát huy thực lực thần thông nguyên bản của mình, nhưng không có thân phận, là người ngoại lai một trăm phần trăm.
Hoàn toàn không biết gì về tình huống xung quanh, muốn thăm dò, thu hoạch cơ duyên sẽ khó hơn không ít.
Hơn nữa, hóa thân thần thức có mức độ ‘ăn mòn’, tốc độ sẽ nhanh hơn.
Mà có thân phận ban đầu, có một tầng “thể xác” giúp che chắn, tốc độ ‘ăn mòn’ giảm mạnh.
Thời gian có thể ở trong Vẫn Tiên cảnh này cũng sẽ dài hơn.
Đồng thời, có thể dễ như trở bàn tay tham dự vào một số sự kiện đặc biệt.
Chỗ xấu chính là thực lực phát huy được chỉ có thể bằng thực lực của sinh linh mình chiếm cứ.
Đồng thời còn phải cẩn thận ứng đối, không thể để cho người thân quen bên cạnh phát giác.
Nếu không sẽ bị cho là “đoạt xá”, dẫn tới đuổi giết tuyệt tình.
Lý Phàm vừa liếc nhìn ký ức trong đầu Lý Trần, mau chóng thích ứng với thân phận của cơ thể này, vừa cảm nhận mức độ hao tổn của thần thức.
Quả nhiên, dù cho có thể xác bảo vệ, Lý Phàm cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thần thức đang bị ăn mòn trong từng giây từng phút.
Cường độ không thay đổi, nhưng tổng lượng đang từ từ giảm bớt.
“Khi thần thức hoàn toàn bị ăn mòn hầu như không còn thì sẽ bị ép rời khỏi Vẫn Tiên cảnh.”
“Dựa theo tốc độ này, chỉ có thể duy trì trong thời gian nửa tháng?”
Lý Phàm không khỏi âm thầm nhíu mày.
“Khó trách Trần Anh nói, Kim Đan kỳ chỉ có thể miễn cưỡng hành động ở nơi này, đấy là trong tình huống ta đây có thân phận ban đầu.”
“Nếu hóa thân thần thức trực tiếp giáng lâm, chỉ sợ chỉ có thể ở trong Vẫn Tiên cảnh này trong khoảng bảy tám ngày.”
“Thôi, cũng không thể trong cậy gì vào có thu hoạch tốt ngay từ lần thăm dò thứ nhất. Coi như được thêm kiến thức cũng tốt.”
Lý Phàm nghĩ như vậy rồi kiểm tra tình trạng của Lý Trần Tử Tiêu tông.
“Nơi đây không biết là địa giới nào. Tử Tiêu tông chính là tu tiên môn phái lớn nhất trong phạm vi vạn dặm xung quanh.”
“Lý Trần và Chương Thiên Mạch đều là nội môn đệ tử Tử Tiêu tông. Sư phụ là chân quân Nguyên Anh, lăng vân tử.”
“Công pháp tu hành: “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết”. Thực lực: Trúc Cơ hậu kỳ.”
Lý Phàm lật xem những ký ức trong đầu liên quan tới “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết”, lại phát hiện không có gì.
Tuy là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng trong cơ thể lại không có dấu vết gì của kỳ vật thiên địa.
Đại kiếp chưa giáng lâm, tiên pháp vẫn có thể đồng tu.
Tiên Phàm Chướng vẫn chưa xuất hiện.
“Hiện tại là vào thời gian này ư...” Căn cứ theo lời Trần Anh, trong Vẫn Tiên cảnh, khu vực khác nhau thì thời gian có thể không giống nhau.
Thời gian cách nhau cũng rất dài.
Mà thời gian hiện tại Lý Phàm ở, Tu Tiên giới còn xem là tương đối hòa bình.
Như vậy xem ra, lần bắt đầu này của Lý Phàm coi như tương đối thuận lợi.
Một đường tâm tư chập trùng, nghỉ ngơi trên đám mây tím trong thời gian hơn nửa ngày.
Hai người Lý Phàm và Chương Thiên Mạch cuối cùng cũng sắp tiếp cận đích đến của chuyến này: thành Ninh Viễn.
Chương Thiên Mạch ngáp một cái, xoay người đứng lên.
“Sư đệ, thương lượng với ngươi chuyện này.” Chương Thiên Mạch cười đùa nhìn Lý Phàm, nói: “Ta đã nhiều năm không được gặp người tình Xích Hà của ta, thật sự là lòng ngứa ngáy khó nhịn, một khắc cũng chờ không được!”
“Cho nên...”
Hắn nháy nháy mắt với Lý Phàm.
“Việc nhỏ nhặt như thu thập ‘thọ quả’ liền giao cho ngươi.”
Hắn vỗ vỗ bả vai Lý Phàm, không đợi Lý Phàm đáp lại đã hóa thành một đạo ánh sáng tím, bỏ chạy xuống phía dưới.
“Tách ra hành động cũng tốt. Để tránh lọt sơ hở.”
Lý Phàm cầu còn không được, khống chế ‘Tử Tiêu Phi Vân’, chậm rãi hạ xuống bên dưới.