Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 248 - Chương 248. Mơ Trở Lại Tử Tiêu Tông (2)

Chương 248. Mơ trở lại Tử Tiêu tông (2) Chương 248. Mơ trở lại Tử Tiêu tông (2)

“Lần này là vị sư huynh nào đến đây?” Còn chưa rơi xuống đất đã gặp một đạo ánh sáng tím tương tự chậm rãi tới gần.

Trên thân truyền hơi thở công pháp dao động, cực kỳ giống với “Tử Tiêu ngự lôi chân quyết”.

Chỉ là yếu hơn không chỉ một chút.

Bóng người đứng im lặng hồi lâu, Lý Phàm thuận theo nhìn lại, chỉ thấy người tới là vị nam tử trung niên, người mặc đạo bào màu xám, hình như chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kỳ.

Hắn dường như có nhận biết Lý Phàm, sau khi thấy rõ diện mạo, chắp tay: “Thì ra là Lý sư huynh đích thân đến. Chưa thể nghênh đón từ xa, mong rằng rộng lòng tha thứ!”

Lúc này, trong đầu Lý Phàm cũng dần hiện ra thông tin về người này.

“Tống Hòa Tụng, đệ tử ngoại môn Tử Tiêu tông, quản sự của thành Ninh Viễn.”

“Không hàn huyên nữa, chính sự quan trọng. Đưa ta đi lấy ‘thọ quả’ đi.” Lý Phàm dựa theo phong cách hành sự trong trí nhớ, sắc mặt lãnh đạm, thần sắc kiêu căng nói.

Tống Hòa Tụng cũng không để bụng, dù sao thân phận đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn có sự chênh lệch to lớn.

Huống chi người này còn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.

Tống Hòa Tụng có thể gọi hắn một tiếng sư huynh đã là dính đến ánh sáng từ chức quản sự thành Ninh Viễn.

Hắn không dám thất lễ, dẫn Lý Phàm vào bên trong thành Ninh Viễn.

Dường như có một tầng kết giới vô hình bao phủ thành Ninh Viễn.

Lý Phàm xuyên qua phía sau, ánh mắt ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào không trung.

Thành Ninh Viễn có gần ba mươi vạn người phàm sinh sống bên trong.

Mà trên đỉnh đầu của ba mươi vạn người phàm này có một tầng kết giới vô hình bao phủ.

“‘Đại trận Hoá Sinh Chuyển Nguyên’...” Con mắt Lý Phàm nhắm lại, cảm nhận được từng sợi sinh cơ thỉnh thoảng xuất hiện trong không khí.

“Năng luợng sinh mệnh thuần túy như thế, khó trách có thể hình ‘thọ quả’ có thể gia tăng thọ nguyên.”

Tràn ngập sinh cơ, tất nhiên là đến từ người phàm sinh sống bên trong thành Ninh Viễn rồi.

“Ta nhớ được, ở mỗi trụ sở của Vạn Tiên Minh trong hậu thế, đại trận phòng hộ đều có rút ra tinh khí người phàm, cso tác dụng gia tăng nồng độ linh khí.”

“Nhưng so sánh với ‘Đại Trận Hoá Sinh Chuyển Nguyên’ này, đơn giản chính là đại phát thiện tâm.”

Thần thức Lý Phàm đảo qua người phàm trong thành Ninh Viễn, phát hiện người già trong thành cực kỳ thưa thớt.

“‘Đại trận Hoá Sinh Chuyển Nguyên’, có thể hấp thụ sinh cơ từ người phàm. Tuổi thọ của người phàm sinh trưởng bên trong đại trận sẽ bị rút ngắn rất nhiều.”

“Bình thường có thể sống bốn mươi năm mươi tuổi đã là cực hạn.”

“Lúc này Tiên Phàm Chướng còn chưa tồn tại. Người phàm trong mắt tu sĩ chẳng qua chỉ như dê bò súc vật, tùy ý chém giết.”

Suy nghĩ trong lòng Lý Phàm nhanh chóng quay ngược trở lại, nhưng cũng không có động tác dư thừa.

Một đường đi theo Tống Hòa Tụng tới trung tâm thành Ninh Viễn.

Nơi này, năng lượng sinh cơ càng thêm tinh túy.

Thậm chí nồng đậm đến mức hiện ra màu lục mơ hồ, hình thành từng cái xúc tu nhẹ nhàng lay động, bị một cây đại thụ sinh trưởng ở đây chậm rãi hấp thu.

Trên nhánh cây, kết ra ba trái trĩu nặng.

Xanh biếc óng ánh, tỏa hương bốn phía, khiến người ta nhìn mà ứa nước miếng.

“Sư huynh, đây chính là ‘cây Vãng Sinh Thọ’.” Tống Hòa Tụng móc ra một con dấu, ấn xuống một cái vào khoảng không phía trước cây Vãng Sinh Thọ.

Đồng thời trong miệng quát khẽ: “Xá!”

Hình như xung quanh cây thọ có một vách ngăn không nhìn thấy.

Con dấu và vách ngăn mạnh mẽ đụng vào nhau.

Mấy chục tia sáng tuôn ra từ bên trong con dấu, sau đó như một con rắn bạc, trong giây lát đã đi khắp vách ngăn xung quanh cây Vãng Sinh Thọ.

“Kính xin sư huynh ra tay!”

Tống Hòa Tụng vừa nỗ lực duy trì con dấu, vừa hô to.

Gân xanh trên trán nhô lên, dường như cực kì tốn sức.

Lý Phàm thấy thế cũng không do dự nữa, duỗi tay ra, một con dấu màu tím lập tức xuất hiện.

“Cấp!”

Con dấu màu tím khắc vào phía trên vách ngăn vô hình.

Mấy chục quang xà màu tím trong khoảnh khắc lao ra từ trong con dấu.

Quang xà màu tím đuổi theo những quang xà màu bạc trước đó.

Đều có mục tiêu, cắn nuốt từng con.

Sau một lát, những con quang xà màu bạc hoàn toàn bị hấp thụ xong.

Mấy chục con quang xà màu tím tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.

Sau đó nhanh chóng di chuyển.

Tạo thành một bức Tử Tiêu Lôi Vân Đồ trên vách ngăn vô hình.

Lúc này, Lý Phàm dựa theo nhắc nhở trong trí nhớ, đánh ra một luồng Tử Tiêu Chân Lôi mà tu hành “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết” mới có thể sinh ra.

Tử lôi lấp lóe.

Vách ngăn vô hình ầm ầm mở rộng.

Lý Phàm vận chuyển Ngự Lôi Chân Quyết, linh khí tử tiêu bảo vệ toàn thân, sải bước tiến vào bên trong.

Đi đến dưới cây Vãng Sinh Thọ, hắn ngẩng đầu ngắm nghía thọ quả tỏa ra mùi hương ngây ngất kia.

“Nhóm này có chất lượng không tệ.”

“Một thọ quả nho nhỏ như vậy, thế mà có thể tăng tuổi thọ thêm 300 năm.”

Dựa theo phương pháp trong trí nhớ phân biệt thọ quả, trong lòng Lý Phàm không khỏi vạn phần cảm thán.

“Nghe nói, đặc biệt là thọ quả chất lượng tốt còn có thể tăng tuổi thọ ngàn năm trở lên.”

“Đáng tiếc, theo sự sinh ra của Tiên Phàm Chướng, phương pháp ngưng tụ thọ quả này hình như đã mất hiệu lực.”

“Những thọ quả này, nếu đặt ở hậu thế, tất nhiên là bảo vật vô giá.”

“Không biết có cách nào mang những thọ quả này về hiện thực hay không.”

Lý Phàm vừa nghĩ, vừa chậm rãi hái ba thọ quả trên cây xuống, đặt vào trong một cái hộp ngọc được chế tạo đặc biệt.

“Tiếp theo nên làm gì? Mang những thọ quả này về tông môn ư? Hay là mình nếm thử trước xem có hiệu quả hay không?”

Bình Luận (0)
Comment