Trong lúc nhất thời, Lý Phàm có chút do dự.
Căn cứ theo lời Trần Anh, tất cả thu hoạch có trong Vẫn Tiên cảnh đều chỉ tồn tại trong Vẫn Tiên giới.
Muốn mang về hiện thực thì cần phải thỏa mãn điều kiện đặc biệt.
Mà những điều kiện này không giống nhau, cần phải tự mình thăm dò.
Thậm chí cho dù là đồ vật giống nhau, nhưng thời cơ, hoàn cảnh gặp được khác biệt cũng sẽ dẫn đến điều kiện khác biệt.
Dường như có quan hệ nhân quả với những thứ liên quan đến đồ vật đó.
Mà mỗi lần tới đến Vẫn Tiên cảnh, vị trí xuất hiện lại không giống nhau.
Cho nên lần này bỏ qua, rất có thể chính là vĩnh viễn bỏ qua.
Điều này cũng khiến cho Lý Phàm không khỏi trở nên lo được lo mất.
Nhưng mà, rất nhanh, Lý Phàm liền khôi phục bình thường.
“Hẳn là vật phẩm giá trị càng lớn, điều kiện mang ra ngoài cũng càng hà khắc. Làm sao có thể dễ dàng như thế để cho ta mang về hiện thực được.”
Sau khi âm thầm mỉm cười, Lý Phàm đưa ra quyết định.
“Vẫn nên về Tử Tiêu tông nhìn xem trước, có cơ duyên gì tính sau.”
“Cũng không biết còn đến kịp hay không.”
Lập tức, Lý Phàm rời khỏi vòng phòng hộ của cây Vãng Sinh Thọ, chuẩn bị gọi Chương sư huynh trở về Tử Tiêu tông.
“Ầm!”
Đúng lúc này, bên trong thành Ninh Viễn bỗng nhiên truyền ra một trận tiếng vang.
Trong lòng Lý Phàm giật mình, nhìn về phương hướng tiếng vang truyền đến.
“Xích Hà!” Âm thanh Chương Thiên Mạch bi thống kêu khóc từ xa truyền đến.
“Ngươi muốn chết! Đừng hòng đi!” Kèm theo giọng nói tức giận của hắn, một đạo ánh sáng màu đen phóng lên tận trời.
Ngay sau đó, Chương Thiên Mạch hóa thành ánh sáng tím, đuổi theo không bỏ.
Lý Phàm lập tức dâng lên dự cảm không tốt, vội vàng đi theo.
Mà Tống Hòa Tụng cũng theo sát phía sau.
“Sư huynh, tỉnh táo! Cẩn thận có trá!” Thần thức Lý Phàm truyền âm.
Nhưng tất nhiên Chương Thiên Mạch đã lửa giận công tâm, mất đi lý trí.
Không quan tâm đến lời khuyên can của Lý Phàm.
Gắt gao đuổi theo hắc quang kia.
Bay tới không trung, hắc quang kia chợt ngừng lại.
Hắn nhìn Chương Thiên Mạch tức đến thở hổn hển phía dưới, lộ ra một nụ cười đắc ý khi thực hiện được âm mưu.
“Các đạo hữu còn không hiện thân!”
Chỉ một thoáng, bên cạnh thân hình màu đen lập tức có ba người khác xuất hiện, kết thành trận thế, bao vây chặt chẽ Chương Thiên Mạch đâm thẳng vào vòng vây.
“Chương sư huynh! Đã lâu không gặp!”
Thân hình màu đen kia cười ha ha một tiếng, cực kỳ đắc ý.
Chương Thiên Mạch lúc này biết mình trúng kế, sắc mặt âm trầm.
“Sư huynh? Ta có quen ngươi?” Hắn nhìn chằm chằm người đối diện một hồi, hơi nghi hoặc một chút.
“Ngươi...” Bóng người màu đen dường như phải chịu nhục nhã cực lớn, lập tức trở nên kích động.
“Ỷ vào mình là Lôi linh căn, không coi ai ra gì!”
“Ngay cả Sở Lương ngày xưa đồng thời cùng ngươi bái nhập sơn môn, sau đó bị ngươi hung ác nhục nhã mà cũng nhận không ra!”
Chương Thiên Mạch nghe vậy, nhớ ra cái gì đó, thân thể chấn động, thất thanh hét lên: “Ngươi là Sở Lương? Sao lại thế được!”
“Không phải ngươi không có linh căn, không cách nào tu hành, bị trục xuất xuống núi rồi sao?! Tại sao hiện tại cũng là tu vi Trúc Cơ?”
Sở Lương ngẩng đầu lên trời cười dài: “Không có linh căn thì không có cách nào tu hành?”
“Không sai, nhưng đó là trước kia!”
Trên mặt hắn lộ vẻ cuồng nhiệt: “Bây giờ, tiên tôn truyền xuống pháp mới, người người đều có thể tu hành.”
“Hơn nữa, tốc độ tu hành của chúng ta nhanh hơn đám cổ hủ các ngươi!”
“Ngươi đường đường là Lôi linh căn, tu hành sớm hơn ta mười năm, bây giờ không phải cùng một cảnh giới với ta hay sao!”
Gương mặt Chương Thiên Mạch lộ ra vẻ không thể tin được.
“Người người đều có thể tu hành? Thật sự là nói hươu nói vượn!”
Sở Lương cười khẩy: “Thật là đáng thương. Một khi mất đi tư chất tu hành mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo, ngươi còn thừa lại thứ gì?”
Sau đó hung hăng lườm Chương Thiên Mạch: “Ngày xưa ta quỳ gối trước cửa phòng ngươi ba ngày ba đêm, gần như phế mất hai chân.”
“Chỉ cầu xin ngươi có thể giữ ta lại trong núi.”
“Ngươi thờ ơ thì thôi, lại còn cực kỳ trào phúng nhục nhã.”
“Nỗi nhục ngày đó, hôm nay dùng máu tươi của ngươi để cọ rửa!”
“Các đạo hữu, đồng loạt động thủ!”
“Lý sư huynh, hình như Chương sư huynh bị bao vây bên trong. Ngươi không đi giúp hắn à?” Trên mặt Tống Hòa Tụng lo lắng hỏi.
Lý Phàm hồi tưởng lại thực lực của Chương sư huynh trong trí nhớ Lý Trần, lắc đầu.
“Đừng nói đến bốn Trúc Cơ bình thường. Cho dù là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đến đây cũng chưa chắc có thể làm gì sư huynh.”
Tống Hòa Tụng nghe vậy, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Dường như đang xác nhận với Lý Phàm.
Theo một tiếng gầm thét của Sở Lương, bốn đạo ánh sáng rực rỡ đồng thời phát ra, sắp sửa đánh trúng vào Chương Thiên Mạch.
Mà ngay trước khi gặp nguy hiểm, một chiếc Tử Kính bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, hình thành một vòng phòng hộ xung quanh.
Lập tức phản xạ bốn đạo ánh sáng rực rỡ đó trở về.
Bốn người Sở Lương không ngờ rằng sẽ phát sinh chuyện này, bất ngờ không đề phòng, bị công kích của mình đánh trúng.
“Nhỏ như hạt gạo, cũng dám tỏa sáng!” Ấn ký màu tím thiểm điện giữa lông mày Chương Thiên Mạch phát ra ánh sáng làm người ta sợ hãi.
Quanh thân, từng tia từng tia tử điện vờn quanh, uy thế bức người.
Một thanh trường kích tràn ngập sát khí từ từ xuất hiện trong tay Chương sư huynh.
Chương Thiên Mạch cầm lấy, chỉ tay về phía bốn người Sở Lương, bễ nghễ nói: “Hôm nay sẽ cho các ngươi hiểu biết một chút, chênh lệch giữa chân truyền của tông môn lớn với tán tu bàng môn!”
Lời còn chưa dứt, Chương Thiên Mạch liền lách mình đến gần bên người một kẻ địch gần nhất.
Một kích vung ra, tử điện như rồng, không lưu tình chút nào thôn phệ nó.
“A!”
0