0
Người kia chỉ có thể hét thảm một tiếng rồi biến mất ở trong tử quang xung thiên.
Trong chớp mắt, bốn đã mất một.
Mấy người còn lại không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Sở Lương hô to: “Tống đạo hữu, lúc này còn chưa động thủ, chờ đến khi nào!”
Lý Phàm nghe vậy, biến sắc.
Còn chưa đợi hắn phản ứng lại thì cảm nhận được tám sợi xiềng xích màu máu đột nhiên xuất hiện bên cạnh, cuốn lấy hắn.
Sau đó, một lực lượng hoàn toàn áp đảo phía trên Trúc Cơ kỳ bỗng nhiên đánh vào sau lưng hắn.
Cũng có một chiếc Tử Kính giống vừa rồi xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, hình thành vòng bảo hộ đánh tan mấy phần lực lượng.
Nhưng lực lượng này quá mức khổng lồ, ánh sáng rực rỡ hộ thể của Tử Kính chỉ chống đỡ được một lát, rồi tan thành mảnh nhỏ, hóa thành tùng điểm ánh sáng.
Cứ thế mà chịu một kích, Lý Phàm đột nhiên phun ra một búng máu tươi, hơi thở nhanh chóng trở nên suy yếu.
Mà đối phương lại dây dưa không bỏ.
Lý Phàm quay đầu nhìn lại, đã thấy Tống Hòa Tụng mặt không biểu tình, quơ một chiếc chùy lớn màu máu.
Mang theo sức lực tràn đầy, thế chùy liên tiếp đánh tới, muốn đánh chết Lý Phàm tại chỗ.
Trước khi bỏ mình, một chiếc ngọc bội trong ngực Lý Phàm ầm ầm vỡ vụn.
Một con cự thú toàn thân được cấu tạo từ lôi điện màu tím hình thành bên trong mảnh vỡ ngọc bội.
Một tay kết ấn, khóa chặt Tống Hòa Tụng.
Trên đỉnh đầu, mây đen trong chốc lát đã kéo tới dày đặc.
Một đạo tử lôi thô to như thùng nước bổ về phía đầu Tống Hòa Tụng.
Trên mặt Tống Hòa Tụng lộ vẻ ngoan độc, không tránh không né, thế công không thay đổi.
Hắn thế mà lại chuẩn bị cứng rắn chịu một kích này cũng phải giết bằng được Lý Phàm.
Trong chớp mắt, một trường kích từ đằng xa bay tới, ngăn chùy lớn màu máu lại.
Chương Thiên Mạch chớp mắt đã tới, đi đến bên cạnh Lý Phàm, đỡ lấy hắn.
“Không có sao chứ, sư đệ?”
Nói xong, độ sang một tia linh khí, giúp Lý Phàm hồi phục thương thế.
Sau đó sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía Tống Hòa Tụng.
Lúc này linh khí trong cơ thể mới chậm rãi khôi phục từ trong chấn động, Lý Phàm lau đi máu tươi bên khóe miệng, hai mắt híp lại, nhìn chằm chằm Tống Hòa Tụng.
Người này đột nhiên phản bội, đồng thời bộc phát ra thực lực vượt xa Luyện Khí hậu kỳ hắn thể hiện ra bên ngoài.
Đúng là vượt qua dự liệu của Lý Phàm.
Lại thêm đang chiếm cứ thân thể người khác, còn chưa quen thuộc chiêu thức, công pháp của cơ thể này.
Trong lúc bất ngờ, suýt chút nữa cứ như vậy bị đánh lén đến chết.
Cũng may nguyên thân Lý Trần dù sao cũng là đệ tử nội môn Tử Tiêu tông, có không ít thủ đoạn phòng thân, lúc này mới có thể khó khăn tránh được một kiếp.
Đến khi nhìn lại Tống Hòa Tụng, chỉ thấy người này bị Tử Tiêu Thần Lôi bổ trúng, dường như đã bị trọng thương.
Nhưng ngay sau đó, từ thành Ninh Viễn phía dưới bay tới rất nhiều năng lượng sinh cơ màu lục, nhanh chóng khôi phục thương thế của hắn.
Chỉ sau chốc lát, hắn đã khôi phục như lúc ban đầu.
Sắc mặt Tống Hòa Tụng âm trầm, chùy lớn màu máu hóa thành một thanh trường kiếm, cầm trong tay.
Ba người Sở Lương cũng từ phương xa chạy đến, vây quanh hai người Tử Tiêu tông ở trung tâm.
Chương Thiên Mạch không nhìn ba người Trúc Cơ kỳ Sở Lương, mà nhìn Tống Hòa Tụng, cau mày.
“Kim Đan trung kỳ? Tống quản sự, ngươi cũng tu hành công pháp mới kia rồi sao?”
Trên mặt Tống Hòa Tụng lộ vẻ vẻ trào phúng: “Còn không à? Cực cực khổ khổ làm việc cho Tử Tiêu tông các ngươi hơn nửa đời, cũng chỉ lăn lộn đến cái chức vị quản sự ngoại môn.”
“Ngoại trừ một bộ “Tử Tiêu Hoán Lôi Quyết” nông cạn ra, cũng chỉ có một chút linh thạch ít ỏi hàng năm.”
“Chỉ sợ cho đến chết già cũng cùng lắm dừng bước tại Trúc Cơ kỳ.”
Tống Hòa Tụng phẫn hận nói: “Nói cái gì mà tư chất của ta chưa đủ! Sau khi chuyển sang tu luyện công pháp mới, ta năm năm Trúc Cơ, mười năm Kết Đan!”
“Tống sư huynh thấy tư chất của ta như thế nào?”
Chương Thiên Mạch nhìn màu màu nồng đậm dày đặc còn sót lại quanh người Tống Hòa Tụng, sát ý trong mắt tất hiện: “Tà ma ngoại đạo! Ta tất sẽ giết chết ngươi!”
Dường như nghe được trò cười buồn cười nhất trên đời, Tống Hòa Tụng cười ha ha, ý trào phúng sắp tràn ra: “Tà ma ngoại đạo? Những cái gọi là danh môn đại phái các ngươi, coi người phàm như là súc vật mà chăn nuôi, rút thọ nguyên, luyện chế thọ quả.”
“Thủ đoạn tà ác đến cực điểm này cũng dám gọi người khác là tà ma ngoại đạo?”
“Ta thấy, các ngươi mới là tà ma lớn nhất!”
Hơi thở huyết sắc trên người Tống Hòa Tụng theo lời nói tức giận, cùng nhau sôi trào.
Chương Thiên Mạch mặt không đổi sắc: “Người phàm được chúng ta phù hộ, tất nhiên phải bỏ ra đại giới. Ở ngoài hoang dã, yêu ma dị thú khắp nơi trên mặt đất, người phàm thực sự như lương thực của chúng nó.”
“Nếu là không có tiên tông chúng ta bảo vệ, nơi nào có thể an ổn sống lâu như thế?”
“Ngươi chỉ nói bừa vài câu, cũng muốn làm rối loạn đạo tâm của ta?”
Bên trong đôi mắt Chương Thiên Mạch, sắc tím càng thêm nồng đậm dày đặc.
Trường kích chỉ về Tống Hòa Tụng phía xa: “Tuy ngươi là Kim Đan, hôm nay ta cũng phải giết chết ngươi!”
Bị trường kích của Chương Thiên Mạch chỉ vào, dường như bị khí thế chấn nhiếp, hơi thở của Tống Hòa Tụng trì trệ.
Nhưng rất nhanh, hắn có chút thẹn quá hoá giận.
“Ta đã sớm nghe nói đệ tử nội môn bất phàm thế nào. Hôm nay nhất định phải hảo hảo lĩnh giáo một phen!”
Nói xong, trường kiếm màu đỏ ngòm trong tay lập tức phân hoá thành sáu chiếc, đỡ lấy trường kích của Chương Thiên Mạch.
Mà bên phía Lý Phàm, ba tu sĩ Sở Lương lại bao vây.
0