0
Đối mặt với ba tu sĩ cùng cấp bậc vây công, Lý Phàm lại không chút hoang mang.
Vận chuyển “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết”, lấy ra pháp khí của bản thân - một thanh trường thương.
Thân thương run lên, dường như phát ra từng tiếng long ngâm.
Chiến đấu thành một đoàn với ba người Sở Lương.
Mới đầu, Lý Phàm còn không quá quen thuộc với những chiêu thức bản thân có thể sử dụng.
Công kích luôn có cảm giác vướng víu.
Trường thương múa lên cũng có thể khiến cho ba người Sở Lương phải trốn tránh.
Mà ba tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ Sở Lương, tuy có cảnh giới giống như Lý Phàm, nhưng dù sao cũng là giữa đường xuất gia, thủ đoạn công kích yếu hơn không chỉ một bậc.
Lý Phàm càng thành thạo điêu luyện ứng phó.
Mà theo thời gian trôi qua, Lý Phàm càng cảm thấy quen thuộc với pháp thuật của bản thân.
Công kích của hắn cũng trở nên càng thêm sắc bén trí mạng.
Ba người Sở Lương vậy mà từ từ rơi xuống hạ phong.
Còn bên phía Chương Thiên Mạch và Tống Hòa Tụng.
Một tên là Trúc Cơ hậu kỳ, một tên là Kim Đan trung kỳ.
Tuy cảnh giới của Chương Thiên Mạch hơi thấp, nhưng mà công pháp tu luyện của hắn tinh diệu hơn Tống Hòa Tụng rất nhiều.
Pháp khí trong tay hắn cũng vượt xa đối phương.
Mà song song với việc bên phía Lý Phàm dần dần vào thượng phong.
Tình thế có vẻ như đang phát triển theo hướng có lợi cho hai người của Tử Tiêu tông.
“Tống huynh, hình như tình hình không ổn cho lắm!”
Một người đang bao vây tấn công Lý Phàm lớn tiếng hét lên.
“Tống đạo hữu, chớ do dự, mau tranh thủ thời gian phát động đại trận đi!”
Sở Lương cũng cao giọng nói.
Sự do dự chợt lóe trên khuôn mặt Tống Hòa Tụng.
Sau đó lộ ra vẻ dữ tợn.
Hắn đột nhiên lùi lại, trường kiếm màu đỏ hóa thành một cái chuông lớn, bao phủ Chương Thiên Mạch.
Vẻ điên cuồng lộ ra trong đôi mắt,
Tiếng kêu ngạc nhiên và tiếng hét thảm thiết của người phàm nhất thời vang vọng khắp thành Ninh Viễn.
Lý Phàm nhín thấy vô số sát khí màu đỏ gần như đã hình thành thực chất phóng lên tận trời, đi đến bên cạnh Tống Hòa Tụng.
Những khuôn mặt vặn vẹo đau đớn tràn ngập bên trong huyết quang.
Tống Hòa Tụng cầm lấy khối màu đỏ này rồi rót vào bên trong chuông lớn màu đỏ.
Vô số mặt người kêu gào thảm thiết bay về phía Chương Thiên Mạch.
Sắc mặt Chương Thiên Mạch thay đổi, khí màu tím hộ thể, cố gắng ngăn cản.
Nhưng lại không có ích gì.
Từng khuôn mặt màu đỏ vọt vào trong đầu Chương Thiên Mạch, hắn nhất thời ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Có lúc tỏ vẻ đau đớn, có lúc hắn lại nở nụ cười quỷ dị.
Tống Hòa Tụng thấy mình đã tạm thời vây khốn được Chương Thiên Mạch, hắn nhìn về phía Lý Phàm.
Lý Phàm thầm nói không ổn.
Nhưng lúc này ba người Sở Lương lại đang liều mạng tăng thế công, ngăn cản Lý Phàm không cho hắn chạy trốn.
Tống Hòa Tụng đến trước mặt hắn trong nháy mắt.
Một tên Kim Đan trung kỳ, ba tên Trúc Cơ hậu kỳ.
Khi bọn họ đồng thời phát động tấn công, Lý Phàm chỉ chống đỡ được một lát thì đã bị trọng thương.
“Xem ra, hành trình thăm dò Vẫn Tiên cảnh lần thứ nhất, đến đây là kết thúc rồi.”
Song song với việc thương thế ngày càng nặng, ý thức của hắn trở nên mơ hồ.
Dường như có âm thanh ảo giác vang lên bên tai.
Giọng nói hư ảo thấp giọng nỉ non, âm thanh xào xạc. Khi thì dồn dập, khi thì thư thả.
Giống như kêu rên, giống như rống giận.
Nhưng không thể nào phân biệt được nội dung cụ thể.
Không lâu sau đó, Lý Phàm không thể nào chống đỡ ngăn cản được nữa.
“Ầm!”
Đầu của Lý Phàm vỡ ra giống như dưa hấu.
Thân thể bị hủy, theo lẽ thường mà nói, bây giờ Lý Phàm phải trở về thế giới hiện thực mới đúng.
Nhưng...
Hắn lại rơi vào trong một trạng thái kỳ diệu.
Hạch tâm còn sót lại thần thức, giống như một cái động đen, chậm rãi nuốt chửng thể xác của Lý Phàm.
Ký ức còn sót lại của Lý Phàm không còn nữa.
Chỉ là một cỗ sức mạnh thần thức tinh thuần, dần dần bị Lý Phàm hấp thu.
Bên tai càng lúc càng ồn ào.
Giọng nói thì thầm nỉ non trở thành gào thét bất khả danh trạng.
Những loại cảm xúc tiêu cực như phẫn nộ, hoảng sợ, đau thương... Lập tức vọt đến giống như sóng thần.
Thề phải nhấn chìm Lý Phàm.
Nhưng tâm thần của Lý Phàm lại giống như đá ngầm bên bờ biển, sừng sững bất động.
Bởi vì thứ thúc đẩy tất cả những chuyện này, chính là thứ Lý Phàm vẫn luôn không ngừng khổ tu từ khi bước chân vào Tiên đạo.
Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú.
Sau khi hắn bước vào Vẫn Tiên cảnh, Luyện Tâm Chú vẫn luôn yên lặng ngủ đông, vẫn luôn không có hiệu quả đặc thù gì.
Nhưng sau khi thể xác Lý Trần bị diệt sát.
Nó mới điên cuồng bắt đầu vận chuyển tự phát.
Giống như một viên Thạch Ma khổng lồ, mài nát sức mạnh tạo thành Lý Trần của Tử Tiêu tông.
Hóa thành tiếp tế tinh túy nhất, làm dịu tâm thần của Lý Phàm.
Tuy thân thể của Lý Trần đã chết, nhưng thần thức của Lý Phàm lại đang chậm rãi lớn mạnh.
Một bộ thần thức hóa thân hoàn toàn mới chỉ thuộc về bản thân Lý Phàm.
Đang được ấp ủ dưới thi thể bị mất đầu của Lý Trần.
Lý Phàm không hề bận tâm, nội tâm không có chút dao động nào.
Hắn lạnh lùng nhìn “Nội dung cốt truyện” tiếp tục phát triển ở xung quanh.
Tống Hòa Tụng thu hồi nhẫn trữ vật trong tay Lý Phàm, sau đó hắn mặc kệ để thi thể rơi từ trên cao xuống.
Sau đó hắn quay đầu lại nhìn về phía Chương Thiên Mạch, người đang bị vây bên trong chuông lớn màu đỏ.
“Vậy mà người này lại có ý chí cứng cỏi như thế. Có thể kiên trì lâu như vậy dưới ‘Chúng Sinh Luyện Trần Trận’ huyết tế hơn vạn người.”
Tống Hòa Tụng thở dài.
“Đáng tiếc, ngươi càng bất phàm, hôm nay lại càng phải chết!”
Tống Hòa Tụng lại vỗ mấy chưởng xuống phía dưới thành Ninh Viễn.