Lý Phàm và Hà Chính Hạo vừa bay đến nơi cần đến, vừa nói chuyện với nhau.
“Chẳng lẽ trận pháp ngàn năm trước còn lợi hại hơn trận pháp bây giờ sao, tại sao mấy vị trận pháp sư lại đặc biệt đến đó quan sát nó?”
“Ha ha, đạo hữu có điều không biết. Đại trận bảo hộ thường được dùng trong Vạn Tiên Minh, không phải luôn được giữ nguyên không thay đổi đâu.”
“Vạn Tiên Minh vẫn luôn đối đầu với Ngũ Lão hội. Nếu là một bộ trận pháp cố định, hơn trăm năm không thay đổi. Khó tránh khỏi có khả năng sẽ bị lộ bí mật và bị phá giải với quy mô lớn.”
“Cho nên, đại trận phòng hộ, đều sẽ thay đổi nhỏ sau hai trăm năm, thay đổi lớn sau ngàn năm”
“Thay đổi nhỏ là chỉ điều chỉnh một chút bố cục của trận pháp, còn nguyên lý cơ bản vẫn giữ nguyên.”
“Còn thay đổi lớn là xây dựng lại một bộ trận pháp hoàn toàn mới.”
“Bộ trận pháp lúc trước sẽ bị niêm phong, không sử dụng nữa.”
Hà Chính Hạo từ tốn giải thích.
“Cho nên, pháp trận phòng hộ vận hành trên hòn đảo kia cách đây ba ngàn năm, là một thứ khá hiếm lạ. Uy lực bình thường, nhưng người tinh thông trận pháp, kiến vi tri trứ, có thể suy luận ra được đại trận Vạn Tiên đi kèm.”
Lý Phàm nghe vậy ngẩn người: “Đại trận Vạn Tiên đi kèm?”
Hà Chính Hạo thoáng do dự một lúc, hắn vẫn nhỏ giọng giải thích: “Đại trận Vạn Tiên này, không phải là Vạn Tiên trận trên đảo Vạn Tiên, mà là chỉ đại trận Vạn Tiên chân chính hình thành trong một châu, lấy tất cả thành trì, pháp trận phòng hộ trên đảo làm điểm nút, lấy Vạn Tiên trận ở trung tâm đảo hoặc là thành Lăng Thiên làm hạch tâm.”
“Sau khi đại trận Vạn Tiên này được kích hoạt hoàn toàn. Nó che phủ cả một châu địa, sức mạnh khó có thể tưởng tượng. Nghe nói nó từng có chiến tích tru sát Hợp Đạo Tiên Tôn.”
“Nhưng nó cũng tiêu hao một lượng tài nguyên khổng lồ, chỉ khi có được sự cho phép của tổng bộ Vạn Tiên Minh, thì mới có thể khởi động.”
“Bình thường nó chỉ được sử dụng khi Ngũ Lão hội xâm lược hoặc xảy ra đại chiến.”
Lý Phàm cũng hiểu biết sơ về trận pháp, lúc này hắn tưởng tượng khung cảnh ấy ở trong đầu, không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.
“Khó trách Vạn Tiên Minh phải tốn rất nhiều công sức xây dựng đại trận phòng hộ ở hầu hết các thành thị trong lãnh địa.”
“Thì ra còn có một tầng suy nghĩ như vậy.”
Đúng lúc này, lại nghe Hà Chính Hạo cười ha hả rồi nói: “Bọ ta còn từng thầm suy đoán. E rằng đây vẫn chưa phải là đại trận Vạn Tiên hoàn chỉnh. Lấy đại trận Vạn Tiên hoàn toàn bị kích hoạt ở mỗi châu làm điểm nút, pháp trận khổng lồ kia bao trùm tất cả lãnh địa của Vạn Tiên Minh, đó mới là hình thái chân chính của đại trận Vạn Tiên.”
“Nhưng mà chuyện này chỉ hoàn toàn là suy đoán của mấy người bọn ta trong lúc rảnh rỗi mà thôi. Loại trận pháp này quá mức đáng sợ. Một khi kích hoạt, chỉ sợ toàn bộ Tu Tiên giới đều sẽ chịu sự phá hoại rất lớn.”
Lý Phàm nghe xong thì im lặng suy nghĩ.
“Dựa theo phong cách làm việc của Vạn Tiên Minh, đại trận Vạn Tiên này chắc chắn có tồn tại.”
“Mà Huyền Hoàng giới trong tình huống gần như bị hai tổ chức lớn Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội chia cắt, vẫn có thể bảo trì hòa bình bên ngoài. Ngoại trừ mấy vị Trường Sinh Thiên Tôn thấy đầu không thấy đuôi của Thần Long, e rằng sự tồn tại của chung cực Vạn Tiên trận cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng.”
Sau khi Lý Phàm im lặng suy nghĩ, thì hai người không nói gì suốt cả chặng đường.
Không bao lâu sau, hòn đảo chìm xuống rồi lại nổi lên kia, đã xuất hiện trong tầm mắt.
Cách thật xa, Lý Phàm đã cảm nhận được không khí ẩm ướt trên hòn đảo chưa tan hết.
Phần lớn các kiến trúc trên đảo đều còn khá nguyên vẹn.
Chỉ là chìm dưới đáy biển ngàn năm, rong biển và rêu xanh mọc đầy trên bề mặt kiến trúc.
Trên đường phố, vô số loại cá rời khỏi nước biển đang nhảy tưng tưng vật lộn để sống sót.
Bên ngoài đảo, Lý Phàm có thể lờ mờ nhìn thấy một tầng kết giới trận pháp màu vàng.
“Không biết ba ngàn năm trước, hòn đảo này chìm xuống biển vì lý do gì.”
“Bây giờ, tại sao nó lại đột nhiên nổi lên một lần nữa?”
Có một lỗ hổng hình tròn nhỏ trên kết giới kim sắc bao phủ cả hòn đảo.
Hà Chính Hạo dẫn theo Lý Phàm tiến vào nội bộ đại trận hộ đảo thông qua lỗ hổng nhỏ này.
“Một lát nữa khi gặp các chư vị đại sư trận pháp thì ngươi đừng nhắc tới độ cống hiến trước mặt bọn họ. Kiến cơ hành sự, sau khi sự việc thành công thì ngươi đem độ cống hiến chuyển qua cho ta là được rồi ta lại chuyển giao cho Trương Chí Lương sau.” Hà Chính Hạo cẩn thận dặn dò.
Lý Phàm mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu rồi.
“Ha Ha! Hà đạo hữu tới thật đúng lúc!”
Đúng lúc này, tiếng cười của Cung Bá Vũ từ xa truyền đến.
Theo giọng nói của Cung Bá Vũ, Lý Phàm quay lại và nhìn thấy mấy vị đại sư trận pháp của Sách Trận đường.
Trước mặt bọn họ là một bức màn ánh sáng khổng lồ xuất hiện theo chiều dọc.
Trên bức màn ánh sáng có rất nhiều đơn nguyên trận pháp nhỏ bé nhanh chóng hiện lên.
Các đại sư trận pháp thỉnh thoảng chỉ vào bức màn ánh sáng và thảo luận với nhau điều gì đó với biểu cảm khác nhau.
“Đây là…” Hai mắt Lý Phàm lóe sáng và nhìn về phía trận pháp màu vàng trên bầu trời.
Đúng như dự đoán, hắn mơ hồ nhìn thấy rất nhiều mâm tròn nhỏ bé giống như từng con bò sát đang bám vào mặt ngoài kết giới trận pháp.
Nó hấp thụ lực lượng trận pháp, đồng thời số liệu đơn nguyên nhỏ bé nhất cấu thành đại trận sẽ được truyền đến trung tâm bức màn ánh sáng.
“Phá trận bàn.”